Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 214: RẮN CHẶT BỤNG

Thợ mộc Lưu cứ cộc cộc cộc, trên trán rất nhanh đã thấy máu, Lưu Hiển Hách không nói một lời, trên trán thì liên tục rịn mồ hôi.

Lúc này tướng mặt bọn họ bị cố định rồi, hai bố con đều là ba nhọn sáu mòn, đã thành tướng ác bần hàn.

Trong lòng tôi lại rất phức tạp, mãi không nói gì, mấy người Phùng Khuất cũng chẳng mở mồm.

Im lặng một lúc, tôi mới nói với Lưu Hiển Hách một câu: “Có câu nói là oan oan tương báo khi nào hết, kỳ thực đặt vào tối hôm qua, tao đúng là muốn giết mày thật. Mày quật mồ bố tao, làm những chuyện bẩn thỉu đó, coi như là huyết hải thâm thù rồi.”

“Nếu như mày mất mạng rồi, chắc là sau này tao cũng có thể thở phào một hơi. Bởi vì tao có thể thấy được mày đang nghĩ gì, cũng biết bố mày đang nghĩ gì.”

Nói xong câu này, mặt hai bố con gã đồng loạt biến sắc.

Tôi hoàn toàn cũng là vì giấc mơ kỳ quái kia, mới có thể phán đoán chắc nịch, nếu không cũng không thể nào dám khẳng định như thế.

Quả nhiên sự thay đổi sắc mặt của bọn chúng, phù hợp với cách nhìn của tôi.

Lập tức, vẻ mặt của Phùng Quân và Phùng Bảo trở nên hung hãn.

Đồng thời Phùng Khuất cũng giơ luôn tay lên, phía ngoài lập tức đồng loạt vọng lại tiếng mở cửa xe.

Tôi hít sâu một hơi, đưa tay làm động tác ngăn lại.

Sau đó mới tiếp tục nói: “Có điều mày là mày, tao là tao, Lưu Hiển Hách mày nỗ lực cả một đời, cũng là vì để cho nhà họ La tao khó sống? Thế thì đời này của mày, sống sẽ còn bức bối ngột ngạt hơn cả La Thập Lục tao.”

“Giết người phạm pháp, tao cũng không ỷ thế đè người. Chú Trần từng dạy tao, chuyện của người sống, thì giao cho dương sai giải quyết. Nếu như mày chưa từng làm việc ác, thì tự cầu thần phật đi.”

Nói xong, tôi nhìn sang Phùng Khuất, nói: “Đưa bọn chúng về thành phố Nội Dương đi, đưa tới nơi nên tới, xử lý theo pháp luật, quật mồ người khác, tụ tập đánh nhau còn định giết người, kiểu gì cũng cần có một lời giải thích hợp tình hợp lý chứ?”

Phùng Khuất thần sắc ngạc nhiên, có điều cũng chẳng nói thêm gì khác, chỉ gật gật đầu.

Phùng Bảo và Phùng Quân thì xách hai người ở dưới đất lên, bước ra phía ngoài cổng, Phùng Khuất cũng ra ngoài theo.

Tôi không nhìn bọn họ thêm nữa, mà vào trong gian chính ngồi xuống bàn.

Lưu Văn Tam vỗ vỗ vai tôi, bà nội thì múc cho tôi một bát cháo lớn.

Sở dĩ để cho nhà họ Phùng dẫn bọn chúng đi, cũng là do tôi cơ bản có thể xác định bọn chúng không phải là hung thủ.

Ngoài ra vẫn là câu nói đó.

Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Lưu Hiển Hách đắc tội với nhà họ Phùng, sự nỗ lực những năm nay đều thành bong bóng, trên tướng mặt có thể nhìn thấy cả đời này gã không còn cơ hội làm lại, còn sẽ vì chuyện tối hôm qua mà trả một cái giá thích đáng, tôi diệt tận gốc chẳng có ý nghĩa gì, cho dù nhà họ Phùng có lợi hại đến mức đem bọn chúng đi trôi sông Dương, thì cũng có được gì? Cũng chỉ thêm cho tôi một món nợ nghiệp mà thôi.

Trong vô tận, đã nợ thì sẽ phải trả. Không phải không báo ứng, chỉ là chưa tới lúc! Hơn nữa, Phùng Chí Vinh tuyệt đối sẽ không để cho bọn chúng được sung sướng.

Tôi sụp soạt húp một bát cháo lớn, lại ăn thêm không ít thức ăn, đến mức bụng căng tròn.

Lưu Văn Tam mới nói một câu: “Thập Lục, đợi chút nữa mày đi tìm, xem Trần mù có phải đi lạc mất không, chú Văn Tam thì ở đây canh xác của bố mày với con bé Trương Thủy Linh này, tránh đêm dài lắm mộng, lại để cho đứa khác có khe mà lách.”

Tôi trịnh trọng gật đầu, nói một tiếng vâng.

Không đầy mấy phút sau, Phùng Bảo và Phùng Khuất lại quay vào trong sân.

“La tiên sinh, gia chủ sắp xếp bọn tôi ở lại đây bảo vệ cậu, cạnh cậu kiểu gì cũng cần có hai người, để tránh xảy ra bất trắc.”

Giọng của Phùng Bảo ồm ồm, đầy khí thế.

Trải qua bài học của Lưu Hiển Hách, tôi cũng chẳng còn giữ thái độ kiên quyết nữa, mà gật đầu bảo bọn họ ở lại trong sân canh chừng.

Cũng vào lúc này, Lưu Văn Tam lại dặn dò tôi một câu, ra ngoài chỉ là đi tìm Trần mù, cho dù có gặp chuyện gì cũng đừng nhúng tay vào, không được hành sự đơn độc.

Tôi cũng hiểu rõ ý của Lưu Văn Tam, quay sang hỏi bà nội, nhà cũ của lão góa với nhà họ Vương đi hướng nào.

Bà nội bảo cho tôi, tôi cũng có thể phân biệt vị trí.

Đương nhiên, tôi cũng chẳng phải là tìm đến nhà gây sự.

Kẻ đưa quan tài đến gần như có thể xác định là thằng điên nhà họ Vương.

Trần mù thì là ra ngoài tìm ngao sói, tôi cũng chẳng xác định được, lão ở gần nhà thằng điên nhà họ Vương, hay là chỗ lão góa.

Lúc sắp ra khỏi nhà, tôi còn mất tự nhiên nhìn cỗ quan tài ở góc sân một cái.

Trong lòng vẫn buồn, thù oán của nhà tôi, liên lụy cả người không đáng chết vào.

Đối với thằng điên nhà họ Vương, tôi càng thù hận nhiều hơn.

Giết người, là phải đền mạng.

Mạng của bố tôi, mạng của Trương Thủy Linh, bất kể gã điên thật hay là giả điên, đều bắt buộc phải đền!

Thời điểm này tầm hơn mười giờ, giờ này cơ bản là dân thôn đều đang đi làm ngoài đồng, trên đường cũng chẳng có mấy người dân.

Nhà này nhà kia, hoặc là có mở cổng, phụ nữ ngồi ở ngoài nhặt rau, đan áo, tám chuyện.

Trẻ con thì chạy qua chạy lại chơi bời trên đường thôn.

Tôi vừa đi lên đường chính không lâu, liền có tận mấy đứa trẻ con bám theo đít, giọng trẻ con lảnh lót, hét: “Âm sanh tử, mất lương tâm, chỉnh nhà họ Quan hại nhà thợ mộc.” “Nhà họ Trương không biết con gái khổ, cha mẹ già buồn đứt ruột.” “Đáng chết không chết hai mươi hai, toàn thôn nghìn khẩu dính tai ương!”

Nghe bọn trẻ hát một lượt, lúc nghe đến chỗ nhà họ Trương không biết con gái khổ, mặt tôi liền biến sắc.

Vụt đứng lại, quát lên một câu cút hết ngay!

Đồng thời trong lòng tôi càng rối thành một mớ bòng bong.

Đây chắc chắn lại là do việc hay ho mà thằng điên nhà họ Vương gây ra!

Gã hại người không ít, lại còn muốn tôi gánh tội cho gã nữa!

Chỉ có điều, tôi vừa quát đám trẻ con tản đi xong, chúng nó rất nhanh đã tụ tập lại.

Tiếng hò hét còn to hơn nữa, đứa này kéo đứa kia, còn làm mặt quỷ với tôi!

Việc này khiến đám phụ nữ đang ngồi ở cổng nhà kia cũng nhìn tôi, hai ba người tụ tập lại với nhau, không biết đang nói cái gì.

Tốc độ bước đi của tôi nhanh lên không ít, lại vội lấy điện thoại ra, gọi cho Lưu Văn Tam.

Kể rất nhanh chuyện mà tôi gặp ở bên ngoài, rồi nói với Lưu Văn Tam, chuyện của nhà họ Trương chắc chắn không dấu được, phải để bà nội tôi đi tìm vợ chồng nhà họ Trương.

Chuyện này phải giải quyết thỏa đáng, đợi người trong thôn tìm tới nhà, thì tính chất đã thay đổi rồi.

Giọng nói của Lưu Văn Tam cũng nghiêm trọng hơn không ít, nói rằng lão biết rồi, bảo tôi đừng hoảng, cứ tìm ra Trần mù trước đã, những chuyện khác lão bảo bà nội tôi đi làm.

Ngắt điện thoại xong, đợi tôi định thần lại.

Thì chẳng biết từ lúc nào, tôi đã lại chạy đến đầu kia đường thôn.

Đám trẻ con ở sau lưng cũng chẳng thấy nữa.

Ánh nắng gắt chói hoa mắt, bên tai lờ mờ vẫn còn nghe thấy tiếng hát dân ca, bọn trẻ con chắc quá nửa là không đuổi kịp tôi, nên ở trong thôn hát rồi.

Con đường này hai bên rất ít nhà, đều là loại nhà đất rất cũ.

Cũng gần giống như thôn Liễu Hà khi đó xây thôn mới rồi chuyển ra vậy.

Đã hơn hai mươi năm trôi qua, trong thôn không ít nhà đều ra ngoài xây nhà mới, thêm việc ông nội tôi làm đường, nhà ở đều ngày càng ra gần đường lớn.

Tính toán theo thời gian, nhà họ Vương khiêng quan xảy ra chuyện, ít nhất cũng đã là chuyện xảy ra trước khi tôi ra đời tận vài năm, đến nay cũng phải gần hai bảy hai tám năm.

Đường thôn ở phía này vẫn là đường đất, toàn là bùn đất.

Ở phía sau một dãy nhà đất cò một khu nhà rất lớn, nhà gạch mái ngói.

Dưới mái hiên cổng, có mấy cỗ quan tài đặt ở sát tường.

Lúc này quan tài vẫn coi như còn bóng loáng, giống như có người liên tục lau chùi vậy.

Tôi đi quá gấp, theo lời chỉ đường của bà nội, chẳng chú ý, hóa ra lại đến phía ngoài cổng nhà họ Vương rồi.

Tuy rằng không nhìn thấy Trần mù, nhưng thứ khiến mí mắt tôi giật điên cuồng là căn nhà này của nhà họ Vương, lại cho người ta một thứ cảm giác tim đập chân run.

Thứ nhất là cổng chính hướng thẳng ra đường thôn, coi như là cổng chính xung sát.

Tôi lấy Định la bàn ra, cúi đầu nhìn kim chỉ đang quay không ngừng, hướng về phía bờ tường bên kia, vô thức bước qua.

Nhưng lại phát hiện phần tường phía bên phải của khu nhà, cũng là vị trí hướng Dậu, có một chỗ khuyết rất lớn, khu nhà trông như lõm vào trong.

Vị trí lõm vào trong này có một cái giếng rất lớn, miệng giếng đen ngòm, sâu đến rợn người.

Năm đó nhà họ Vương xây khu nhà này, chắc là không muốn giữ lấy cái giếng này.

Tường bao nhà thà lõm vào trong, cũng phải để cái giếng này bị cách ra bên ngoài.

Mí mắt tôi hơi giật, lẩm bẩm nói: “Đất Dậu không đủ, rắn chặt bụng. Đất nhà không đức, nhà hủy người chết.” Giây tiếp theo, tôi liền nghe thấy có tiếng bước chân gấp gáp phía sau lưng.

Đang chuẩn bị quay người, nhưng tốc độ của tôi không đủ nhanh.

Còn chưa kịp quay người, bả vai đã bị người ta đẩy mạnh một phát!

Mặt tôi vụt biến sắc, nhất thời mất thăng bằng, ngã nhào về hướng miệng giếng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận