Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 337: CẨU HUYẾT SÁT THI PHÙ

Lòng tôi chấn động, liếc mắt nhìn một cái, mới phát hiện mẹ tôi hóa ra đã xuất hiện ở sau lưng tôi, mẹ dùng một tay chắn cây đòn rồng của thằng điên nhà họ Vương lại.

Đột nhiên, mẹ vụt giật mạnh ra sau.

Cây đòn rồng vù một tiếng đập vào căn phòng ở phía sau.

Mẹ thì lại bước nhanh lên trước, hai tay thành trảo, túm về phía thằng điên nhà họ Vương!

Trong lòng tôi vừa kích động vừa mừng phát điên, mẹ tôi lúc nào cũng bảo vệ tôi.

Đồng thời, tôi cũng cảm giác đây là một cơ hội.

“Mẹ! Thằng điên này đến cùng với lão góa, bà cụ Hà đi đánh với lão góa, nó rớt lại rồi!”

“Mẫu tử đồng tâm, hôm nay chúng ta tiễn nó lên đường!”

“Không để nó đeo bám theo mẹ nữa!”

Nói rồi, tôi tiếp tục lao mạnh lên trước, Định la bàn liền đập về phía đầu thằng điên nhà họ Vương!

Lúc này thằng điên nhà họ Vương vẫn đang lảo đảo, bởi vì đòn rồng bị giật mất, nên đang ngã nhào ra trước.

Mắt nhìn tôi sắp đập trúng đầu gã.

Thì bên ngoài đột nhiên lại vang lên một tiếng chiêng!

Chỉ có điều, không hề có tiếng của lão góa vọng lại, thay vào đó lại là một tiếng chuông kêu.

Giây phút tiếng chiêng vang, thân người tôi lại cứng đờ một phát, căn bản không cách nào phản kháng.

Thằng điên nhà họ Vương lộn một vòng trên đất, mẹ tôi vừa vặn cũng lao lên trước, vỗ mạnh một phát lên vai gã.

Gã hét lên một tiếng thảm thiết, lăn ra ngoài mười mấy mét, nhưng lập tức lộn người chạy về phía phòng tôi! Tôi đang định đuổi theo, thì mẹ tôi lại ấn lấy vai tôi.

Thân người đột ngột dừng lại.

Ngoài cửa lại vọng lại tiếng xé gió.

Thứ bay vào trong, hóa ra là một cái dùi gỗ.

Cái dùi gỗ bay ngược, đầu nhọn phía trước, đầu đỏ hướng ra ngoài, phập một phát bèn cắm lên trên khung cửa! Nếu tôi mà bước nhanh thêm một chút, sợ là đã bị ghim chết lên trên khung cửa rồi...

Da đầu tôi tê rần, cây dùi gỗ này cũng giống như cái búa dùng gõ chiêng.

Lão góa bị bà cụ Hà bám lấy, mà vẫn còn có thời gian quản chuyện ở trong sân.

Giây tiếp theo, bước chân của mẹ tôi hơi có chút cứng đờ, đi về phía phòng tôi.

Nhìn động tác của mẹ có vẻ chậm chạp, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người, trong chớp mắt đã đến cửa phòng.

“Mẹ, cẩn thận.” Tôi cũng rất căng thẳng, chỉ sợ thằng điên nhà họ Vương trốn vào trong xong, sẽ lại giở chiêu hiểm gì.

Gã đối mặt trực tiếp thì đích thực không phải là đối thủ của mẹ tôi, chỉ có nước tháo chạy, có điều gã dám thò mặt ra, thì chắc chắn đã có sự chuẩn bị.

Vội vàng bước đến cạnh mẹ tôi, cũng đến phía trước khung cửa.

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, cây nến ở đầu giường tôi đã tắt từ lâu, thằng điên nhà họ Vương thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Đầu mày tôi nhíu chặt, sải bước vào trong phòng, mẹ tôi thì ngửa đầu nhìn lên trên xà nhà.

Tôi vô thức cũng ngẩng đầu lên, thì lại nhìn thấy mái ngói bên trên nóc nhà, có một cái lỗ hổng lớn.

Bất chợt một đợt mùi tanh thối truyền lại, từ trong cái lỗ lớn đó bèn hắt xuống một vạt lớn thứ dịch màu đỏ thẫm.

Cùng với đó, còn có cả tiếng hét đau đớn thảm thiết của thằng điên nhà họ Vương.

Tôi thất kinh, cái mùi này đúng là quá đỗi quen thuộc.

“Mẹ, tránh ra!” Tôi vụt một phát đẩy mẹ tôi ra khỏi phòng! Cái luồng hơi lạnh ngắt kia, càng khiến tôi không rét mà run.

Mẹ tôi không hề phản kháng, một phát liền bị tôi đẩy ra khỏi phòng, ngã nhào ra sân.

Ào ào một trận, cái thứ dịch thể kia liền tưới từ trên đầu tôi xuống.

Mùi thối của máu tanh tạt vào mặt, rồi còn có ít chui vào trong miệng tôi, tanh mặn kinh khủng.

Ở nhà Trần mù, tôi chẳng biết đã ăn bao nhiều lần cháo huyết chó, đây rõ ràng chính là huyết chó!

Thằng điên nhà họ Vương đúng là độc địa vô cùng, vì để đối phó với mẹ tôi, bây giờ đến cả huyết chó cũng lôi ra dùng!

Tiếng hét thảm thiết ban nãy tôi nghe cũng rất rõ, thứ huyết chó này chắc chắn là do gã chuẩn bị sẵn, bản thân gã cũng là thứ oán khí ngút trời, chạm phải huyết chó cũng chẳng sung sướng gì, e là ban nãy cũng đã bị dính phải huyết chó rồi.

Tôi đưa tay lên vuốt bỏ máu huyết trên mặt, mới phát hiện đây không chỉ mỗi huyết chó, mà trên đầu tôi còn bị một mảnh vải trùm lên.

Chỉ là ướt quá, nên ban nãy tôi chưa phản ứng lại mà thôi.

“Thập Lục, mày không sao chứ?!” Giọng nói hoảng loạn của Hà Thái Nhi vọng lại.

Rồi là tiếng chân bình bịch tới gần.

Tôi cũng giật bỏ mảnh vải trên đầu kia ra, vứt xuống đất.

Vuốt bỏ máu trên mặt, cũng chẳng để ý đến việc mắt cay xè khó chịu, tôi vội vàng nhìn ra ngoài sân.

Mẹ tôi vẫn yên ổn đứng ở đó, mẹ không hề gặp chuyện, trên người cũng không dính giọt huyết chó nào.

Trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lại nhìn cái lỗ hổng trên nóc nhà kia, cũng chẳng có động tĩnh gì khác nữa.

Thằng điên nhà họ Vương, sợ là chạy mất thật rồi.

Tiếng chuông giòn giã từ xa lại gần.

Tôi vô thức nhìn qua, cổng nhà, cái chân bó của bà cụ Hà đã bước vào trong.

Quần áo của bà cụ hơi có chút nhăn nhúm, cây gậy khóc tang cầm trong tay có vài phần sứt mẻ, dây lụa trắng cũng bị đứt không ít.

Lưu Văn Tam cũng bước vào theo sau, lão làu bàu chửi: “Thằng què chết bầm, bản lĩnh đúng là không nhỏ...” Trên người lão nhếch nhác hơn không ít, chỗ ngực có tận mấy vết chân, trên mép vẫn còn vệt máu.

Giọng của bà cụ Hà lạnh nhạt: “Học nghề không giỏi thì đừng trách người khác có bản lĩnh, cái thằng già đấy cũng chỉ là sống lâu rồi, người già thành tinh, lại có sự chuẩn bị trước, nên hôm nay mới không tóm được nó mà thôi.” Lưu Văn Tam ngậm mồm, không nói thêm nữa.

Mò chai rượu ra hớp một ngụm, cũng quẹt mạnh đầu một cái.

Bọn họ an toàn vào nhà, tôi cũng nhẹ cả người.

Hà Thái Nhi lấy cho tôi một chậu nước, bảo tôi rửa sạch máu trên mặt đã, rồi dùng dây thừng đi trói Liễu Kiến Thụ đang nằm trên đất lại.

Kỳ thực trong lòng tôi vẫn còn có chút căng thẳng, mẹ tôi không phải là người, bà cụ Hà lại chuyên môn đánh quỷ, sợ bọn họ sẽ xảy ra xung đột.

Kết quả quay đầu lại nhìn, mẹ tôi đã chẳng thấy đâu nữa...

Trong lòng không tránh khỏi cảm giác trống trải, tôi ngồi xổm xuống, lấy nước rửa mặt một phát, nhưng trên người vẫn cứ dấp dính khó chịu.

Bà cụ Hà bước đến trước mặt tôi, bà cụ cúi đầu nhìn mặt đất.

Trên mặt đất là mảnh vải bị tôi hất văng đang nằm trải ra.

Tôi cũng vô thức nhìn một cái.

Dưới ánh sáng nhờ nhờ, mảnh vải đó vuông vắn, chỗ rìa còn được dùng chu sa vẽ phù, bên trên là một chữ Phụng, bên dưới thì ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo, tôi cũng chẳng biết là chữ gì.

Có điều cũng đủ khiến lòng tôi bức bối.

Thứ huyết chó này chẳng qua cũng là một thủ đoạn, nếu như mảnh vải này mà phủ lên người mẹ tôi, mẹ sợ là sẽ phải gặp chuyện.

Bà cụ Hà ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái.

“Máu cũng không phải lạnh, không uổng công con đàn bà kia chết cũng không chịu đi.”

“Thằng què kia hôm nay không đến được nữa đâu, cái thứ ban nãy bị chúng mày đuổi đi, cũng không dám quay lại.”

“Rửa sạch máu me trên người đi, tao có chuyện cần hỏi mày.” Nói rồi, bà cụ Hà bèn đi về phía gian nhà chính.

Lưu Văn Tam cũng nhíu chặt mày, lão vội đi vào nhà tắm ở trong sân.

Đồng thời, lão cũng gọi tôi qua rửa ráy trước, xả xong nước thì đi tìm quần áo cho tôi.

Tôi cũng chẳng để ý đến việc tắm rửa được, mà lo lắng nói gọi xe cấp cứu trước, không biết thương tích của Phùng Bảo thế nào rồi.

Lúc này, Phùng Bảo lại lẩy bẩy từ dưới đất bò dậy, giọng của hắn hơi có chút yếu ớt, nói một câu: “Không... La tiên sinh... Tôi không sao...”

“Bị đập có cái, không cần phải đi viện...” Tôi nghe vậy mới thở phào.

Đi rửa sạch máu dính trên người, thay bộ Đường phục Lưu Văn Tam lấy cho lên.

Cũng may thứ huyết chó đấy chưa hoàn toàn thấm vào bộ quần áo lúc trước, tôi đem sách và mấy thứ đồ khác lấy hết ra cất lại, sau đó mới đi qua gian chính.

Trong nhà, bà cụ Hà đang nhón chân, trong tay bưng một bát hương, đi vòng quanh Liễu Kiến Thụ đang nằm dưới đất.

Trong bát hương đó đang đốt tiền giấy, bà cụ nhắm mắt, mồm mấp máy, cũng chẳng biết đang niệm cái gì.

Tôi không dám phát ra tiếng động ngắt lời bà cụ, nhìn một phát là biết, bà cụ quá nửa là đang khiến Liễu Kiến Thụ tỉnh táo lại.

Đây chính là thủ đoạn của Thần bà!

Giây tiếp theo, đột nhiên một tiếng gáy chói tai vang lên!

Chân trời, đã lóe lên một vệt sáng trắng.

Thân người Liễu Kiến Thụ đột ngột run rẩy, gã ngồi bật dậy, ọe một cái nôn ra một miếng thịt rữa tanh thối.

Nhìn lên trông giống như thịt lợn sống vậy...

Vẻ mặt gã đầy kinh hoàng, nhưng lại ai da một tiếng, rồi ôm lấy cẳng tay kêu gào liên tục.

Rất nhanh Liễu Kiến Thụ lại ngất tiếp, đau đến ngất đi ...

Ngoài cổng vọng lại một tiếng chiêng hỏng nhưng điếc tai.

Tôi vốn định chạy ra ngoài, nhưng Lưu Văn Tam đã nhanh hơn tôi một bước, đi ra ngoài trước.

Bà cụ Hà thì gọi tôi lại, bảo bà cụ còn có chuyện hỏi tôi.

Trời sáng rồi, bên ngoài có việc gì, để Lưu Văn Tam đi xem là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận