Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 434: ĐÓN BÀ VỀ NHÀ

Âm tiên sinh chắc chắn biết những chuyện ấy, nên tôi cũng nén tư duy lại, không hỏi ngay lúc này.

Lúc đến gần trước cổng đạo trường phong thủy, thời gian cũng đã là buổi trưa ngày thứ tư rồi.

Cái biển Hạ Nguyên Lục Thập Tiên Mệnh, dường như toát ra chút màu xám xịt.

Mấy người Đường Đức nhanh như gió sải bước vào trong, trong thời gian này cũng có mấy chân sai vặt mặc áo bào đạo sĩ ra ngoài, bọn họ đến gần trước mặt, thần sắc rõ ràng hơi mất tự nhiên, có lời định nói.

Chưa đợi bọn họ mở miệng, Đường Đức đã trầm giọng bảo: “Dương trường chủ sắp xếp cho chúng tôi về trước, tôi phải đưa La tiên sinh xuống mật thất phía dưới đạo trường một chuyến, các anh tự giải tán, đừng đến làm phiền!”

Mấy chân sai vặt kia đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt Đường Đức liền sầm xuống: “Không hiểu lời tôi nói à? Đây đều là sắp xếp của Dương trường chủ! Cũng là ý của Tần Thái, Tần lão!”

Đường Đức không lập tức nói ngay rằng Dương Hạ Nguyên đã chết, tôi cũng hiểu nguyên nhân trong đó.

Gã không thể nào xử lý việc tiếp quản đạo trường phong thủy khi chúng tôi còn ở tại đây, cái chết của Dương Hạ Nguyên chắc chắn sẽ có những phiền phức khác, gã cần thời gian chuẩn bị để ứng phó.

Mấy chân sai vặt kia lập tức không dám nói gì, Đường Đức thì bảo bốn phong thủy sư kia giải tán mấy chân sai vặt đó đi.

Gã một mình đưa tôi đi tìm bà nội tôi.

Từ đại điện đi vào hậu viện, vị trí hậu viện xây một lối đi dạng như lối đi xuống lòng đất của nhà họ Cố, bậc thang cũng khá rộng rãi, Dương Hạ Nguyên dường như không có ý định ẩn nấp tại đây.

Đại khái đi vòng qua hai tầng cầu thang, tới trước một cánh cửa sắt.

Trên cửa treo một chiếc khóa sắt!

Đường Đức nhíu mày, bảo chúng tôi đợi một chút, gã đi tìm cái cưa thép đến cưa bỏ.

Lưu Văn Tam xua xua tay, bảo chúng tôi tránh ra.

Lão rút luôn trảm quỷ đao ở thắt lưng ra, chém mạnh một đao!

Keng một tiếng, xích sắt ở trên đầu cái khóa sắt kia liền bị chặt đứt luôn.

Tôi đã không nhịn được nữa, đưa tay ra đẩy cửa.

Bên cạnh, Thẩm Kế vốn định ngăn tôi lại, nhưng cô ta vừa mới đưa tay ra, đã rụt ngay về.

Chỉ cảnh giác nhìn hướng vào phía trong cửa.

Sau khi mở cửa sắt ra thì là đến một hành lang dài, ánh sáng trong hành lang không tối tăm, mà ngược lại có đèn dầu quanh năm không tắt được treo ở hai bên.

Mỗi cách một đoạn lại có hai chiếc đèn dầu, cùng một cánh cửa gỗ.

Tôi càng không kiềm chế được tâm trạng của mình, lòng như lửa đốt muốn nhanh chóng đi vào trong.

Lúc này Thẩm Kế lại ấn lấy vai tôi, làm một động tác suỵt.

Cô ta nghiêng đầu lắng nghe một hồi, rồi mới bước lên trước mặt tôi.

Đại khái đi qua khoảng tầm bảy tám cánh cửa, đến vị trí giữa của hành lang dài này, Thẩm Kế dừng lại trước một cánh cửa gỗ, ghé tai áp sát lên cánh cửa nghe ngóng kỹ tận mấy giây, sau đó mới đưa tay đẩy mở luôn cánh cửa gỗ ra!

Két một tiếng vang lên, đập vào mắt là một gian phòng nhỏ tầm khoảng mười mấy mét vuông.

Ánh sáng trong phòng vô cùng tối tăm, vẫn là do mở cửa xong, có ánh đèn dầu chiếu vào trong, tầm nhìn mới dần trở nên rõ nét.

Căn phòng này vô cùng sơ sài, ở chân tường phía đối diện đặt một chiếc bàn gỗ, một chiếc ghế gỗ, trên bàn gỗ để một đống bánh quy, phía dưới bàn gỗ chất tận mấy thùng nước khoáng, bên cạnh bàn gỗ là một chiếc giường ván gỗ, bên trên có một bà cụ đang nằm co quắp, bà cụ quay lưng về phía chúng tôi, thân người còng queo ốm yếu, tóc bạc trắng như cước.

Hình dáng bà cụ này nhìn lên trông như đèn dầu sắp tắt, dường như có thể chết trên giường bất cứ lúc nào.

Tròng mắt tôi trong chớp mắt đã ngập nước mắt.

Tim như bị dao cắt kim châm, đau đớn khó chịu đến cực điểm.

Tôi làm sao mà không nhận ra bóng dáng bà cụ này được?

Bà cụ rõ ràng chính là bà nội tôi mà!

Cũng và lúc này, bà nội bất thình lình nói một câu: “Lại đến nhục mạ Trung Lương? Con người mày vô tâm vô đức, tao không coi mày là con người, mày nói những câu đó với tao, chẳng có tác dụng gì cả!”

“Cháu nội tao cũng sẽ không làm con dao trong tay mày, càng không làm việc cho mày!”

“Mày có nhốt tao đến chết ở đây, cũng vô dụng!” Bà nội vẫn quay lưng về phía chúng tôi, không xoay người lại.

Lòng tôi càng nảy sinh chút căm hận đối với Dương Hạ Nguyên!

Trước đây tôi đều chỉ nghĩ đến chuyện cứu bà nội tôi ra ngoài, chẳng có sức lực để nghĩ nhiều.

Những lời ban nãy của bà nội tôi, là còn tưởng Dương Hạ Nguyên tới nữa.

Có thể tưởng tượng được, thường ngày Dương Hạ Nguyên tuyệt đối hành hạ bà không ít!

Chỉ là để uy hiếp tôi giúp y tìm cái Thi đan đó, trả thù việc năm đó ông nội tôi không làm việc cho y, mà hành hạ bà nội tôi như thế này, lão già này đúng là táng tận lương tâm.

Mấp máy môi mấy cái, tôi mới khàn giọng run rẩy gọi một tiếng bà nội.

Tiếng gọi này vừa dứt, căn phòng trong nháy mắt đã trở nên yên lặng như tờ.

Thân người bà cụ ở trên giường, run rẩy mãnh liệt mấy cái, đột ngột lập cập ngồi dậy, rồi quay người lại.

Tôi càng cảm thấy vô cùng xót xa, bà nội vốn đã rất già rồi, thời gian này bị hành hạ, ngoài việc sắc mặt vàng vọt, đôi mắt đùng đục ra, thì ánh mắt còn hơi có chút trống rỗng.

Làn da nhăn nheo kia, gần như đã dính sát lên trên xương mặt.

Bị hành hạ lâu như vậy, không chỉ tinh thần và thân thể chịu đày đọa, mà còn thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.

Giây phút bốn mắt nhìn nhau với bà nội, trong mắt bà nội xuất hiện một tia sáng, nhưng càng nhiều hơn, vẫn là vẻ không dám tin vào mắt mình!

“Thập... Thập Lục... Chúng mày...”

“Mau đi đi! Cái tên đó nham hiểm độc địa, quyết không được tiếp xúc nhiều với nó, đừng quản bà!” Biểu cảm của bà nội lập tức trở nên sốt ruột.

Tôi đã giàn giụa nước mắt, sải bước vào trong phòng, bịch một cái, liền quỳ xuống trước mặt bà nội.

Hai tay nắm lấy tay bà nội, tôi mới phát hiện, trên cổ tay bà nội hóa ra còn bị xích một sợi xích mảnh, dây xích nối dài vào trong tường bên cạnh giường.

Lập tức nỗi căm hận và ghê tởm của tôi đối với Dương Hạ Nguyên, gần như đều luồn vào trong tận xương cốt.

Tôi không ngập ngừng, và cũng không chút do dự, nói rành rọt từng chữ một: “Bà nội, Dương Hạ Nguyên, lão ta đã chết rồi!”

“Thập Lục bất hiếu, để bà đợi lâu như vậy, chịu khổ nhiều như vậy.”

“Thập Lục, hôm nay đến đón bà về nhà!”



[Tác giả có lời muốn nói]

Mùng hai tết là ngày Khai niên, chúc bạn đọc ngẩng đầu có hỷ, vận đỏ đầy người!

Hôm nay Khai niên, lão La muốn cùng Thập Lục xin ít vàng trợ lực và hồng bao lì xì.

Hy vọng bạn đọc giúp trợ lực, để “Ngụy Văn Thực Lục” có thể mở đầu năm mới đại cát trên bảng lượng fan!

Cảm tạ!

Ngày mai lão La nhất định sẽ bạo 5 chương để cảm tạ sự ủng hộ của bạn đọc!

Ps: Bạn đọc donate vàng chỉ cần mỗi lần donate 1000 vàng là đủ, bởi vì bảng lượng fan tính theo số lượng người donate, chỗ vàng còn lại có thể để dành sau này donate dần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận