Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 861: PHẪN HẬN VÀ Ô NHỤC

“La tiên sinh... Việc này...”

Thương Tượng ngập ngừng muốn nói lại thôi, tiếp đấy vẫn cứ hỏi tôi một câu nên làm thế nào.

Tôi nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: “Cô ta đã thành mẫu sát, có điều chỉ là bạch sát, rất dễ giải quyết, chỉ có điều trước khi chết cô ta giết con, đây là nợ nghiệp, theo suy đoán của tôi, âm thai trong bụng cũng đã là hài linh, hài linh bị hại chết rất dữ, gặp người là nhập vong, muốn giết người xả hận.”

“Những người khác không lên được chắc là do cô ta gây ra, bởi vì vào trong đây, là sẽ có vấn đề. Giống như vừa nãy vậy.”

Thương Tượng đờ đẫn nói: “La tiên sinh ý của cậu là, đứa bé này muốn giết người? Ngược lại là Đường Thanh Thanh đỡ hơn một chút?”

Tôi gật gật đầu, rồi lại khẽ thở dài lắc đầu: “Cô ta chắc cảm thấy có đứa bé này rất nhục nhã, vậy nên mới quyết định treo cổ, hơn nữa dùng lực giãy giụa trước khi chết đâm một dao vào bụng, hại chết đứa con của mình.”

“Cô ta gặp người không đàng hoàng, các anh biết được mấy phần chi tiết cụ thể?” Tôi lại hỏi Thương Tượng.

Thương Tượng thì nhìn sang Đường Chí Thư, nhưng Đường Chí Thư lại mím mồm, lắc lắc đầu nói không rõ nhiều lắm, chỉ biết con gái hắn chia tay rồi, bụng cũng to lên rồi.

Tôi gật gật đầu, rồi mới nói: “Việc này chắc không quá mức phức tạp, có điều cũng không hề đơn giản, nhất định là có liên quan đến người quen gần cạnh anh, tôi chỉ có thể nhắc nhở chừng đó, cũng chỉ nói được đến thế thôi.”

Đường Chí Thư im lặng, hắn không tiếp lời.

Thương Tượng lại nhỏ giọng van xin tôi, nói những việc khác không quản nổi, xác chết này và vụ tác quái có thể quản được không?

Tôi ổn định tư duy lại một chút, nói đỡ âm linh có thể đỡ, có điều đứa bé đỡ âm linh ra, nhưng lại không có người có thể thờ cúng, không có cha đẻ, cộng thêm đứa bé bị mẹ giết hại, tuyệt đối vô cùng hung hãn, tôi có thể trấn được nhất thời, nhưng không trấn nổi cả năm, vậy duy chỉ có một cách, chính là đem nó trấn vào trong huyệt nguồn phong thủy, nhưng nếu như thế này, nó bèn không còn khả năng đầu thai nữa.

Nói xong, tôi giải thích đơn giản một chút với anh ta về nguyên nhân cần thờ cúng âm thai một năm.

Môi Đường Chí Thư run rẩy một phát.

Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên hung dữ hơn không ít, đồng thời còn có vài phần oán hận và không cam tâm.

“La tiên sinh... Cậu giúp đỡ âm linh trước, cho con gái tôi yên tâm nhắm mắt, còn về đứa bé này, thì theo phương pháp duy nhất mà cậu nói đó mang trấn đi...”

“Kẻ hại chết con gái tôi, tôi sẽ liều mạng đi tìm cho bằng ra, làm sao có thể để nó sống tiếp để thờ cúng âm thai một năm được? Mượn nợ trả tiền, giết người đền mạng!” Giọng của Đường Chí Thư đều đã gần như khản đặc.

Tôi hơi có chút thở dài.

Có điều cũng chẳng nói gì thêm.

Đây là con gái của Đường Chí Thư, cũng là việc của nhà họ Đường, hắn cũng coi như là một trong số đương sự, bất kể là Phong thủy tiên sinh hay là Âm dương tiên sinh, thậm chí là Thần bà cũng thế, nếu đương sự đưa ra yêu cầu không có gì mất tính người, thì theo quy tắc đều phải đi làm theo ý tứ của đương sự.

Tôi đặt cái rương nhỏ đeo trên người xuống, lấy tượng gốm xương mèo, dao găm đỡ âm linh, cân số mệnh và kéo ra, rồi lại đeo găng tay tiên xám lên.

Tôi áp chắc tay lên trên vùng bụng của xác nữ, hơi hơi ấn xuống dưới.

Ngoài cảm giác lạnh cứng ra, thì là từng làn hơi lạnh, như muốn xuyên qua găng tay tiên xám, luồn vào trong lòng bàn tay tôi.

Thảng thốt, bên tai tôi dường như nghe thấy một tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Cái âm thanh đó khiến tôi rùng mình một phát, có điều tôi đồng thời cũng cảm nhận được, hóa ra còn có một thứ cảm giác đau đớn và ai oán khiến trong lòng vô cùng bức bối nữa.

Hơi thở của tôi hơi hơi gấp gáp, chẳng biết thứ bản thân cảm nhận được là cảm xúc của âm thai, hay là cảm xúc của cái xác nữ này?

Nhưng sau khi định thần lại xong, tôi lại phát hiện thứ cảm giác đó đã biến mất không còn nữa...

Hơn nữa cái xác nữ này còn có đôi chút thay đổi.

Hai chân của cô ta dường như khép càng chặt hơn, hoàn toàn kẹp chặt cứng lại, đến một khe hở cũng không có.

Ngoài ra, phần mũi của dao găm dường như cũng đang di động, đâm vào càng sâu hơn.

Giống như là cô ta biết được tôi sắp đỡ âm linh, nên lập tức liền kháng cự vậy...

Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt của cái xác nữ, con mắt vốn chỉ có một khe mở he hé, lại mở ra thêm một ít, đã mở được một nửa rồi.

Thương Tượng đột nhiên rùng mình một phát, nói một câu: “La tiên sinh, cái kiểu lạnh này hơi có chút bất thường, đúng không vấn đề gì thật à? Cậu đỡ âm linh, bọn tôi có cần...”

Rõ ràng, ý của Thương Tượng là bảo cần tránh đi.

Đầu mày tôi nhíu chặt nhìn đối diệnt với cái xác nữ, sau đó nói một câu: “Trong tâm cô có hận, nhưng đứa bé vô tội, cô đã giết nó một lần rồi, bất kể nó đầu thai cũng được, hay là bị tôi trấn áp cũng xong, kiểu gì cũng cần có một kết quả, cô cũng cần có một kết quả, không thể cứ bị treo mãi ở đây chứ?”

“Tôi biết cô chết rất oan khuất, việc này bố cô sẽ đi xử lý, ông ấy sẽ cho cô một câu trả lời, lẽ nào cô muốn ông ấy ngày ngày trầm cảm, cũng muốn nghe thấy tin báo tử của mẹ cô ở tại nhà cô?!”

Tôi hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Bố cô tướng mặt khắc chết vợ con, ông ấy có lỗi với mẹ con cô, nhưng bây giờ chỉ cần yên ổn tiễn cô đi, mẹ cô khả năng bèn sẽ không tiếp tục gặp chuyện nữa...”

Tôi liên tục chú ý đến tay và chân của cô ta, lúc này cơ thể của cô ta rõ ràng đã thả lỏng vài phần.

Thế nhưng đúng vào lúc này, có tiếng cộc cộc khe khẽ vọng lại.

Lập tức, cơ thể của xác nữ, hình như lại căng cứng lên.

Hơn nữa bốp một tiếng, ngay tiếp đó lại là tiếng rơi vỡ rào rào vang lên...

Trong phòng có một tấm kính, hoàn toàn vỡ nát rồi! Mảnh vụn rơi đầy đất, kỳ dị đến cực điểm...

“Có người tới rồi?” Tôi vừa vọt ra suy nghĩ này, lập tức liền phản ứng lại, người tới này tuyệt đối không bình thường, nếu không sẽ không khiến cái xác nữ này phản ứng mạnh như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận