Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 54: VỢ NGƯỜI CHẾT



Cảm giác có người nhìn chằm chằm sau lưng, vốn đã khiến người ta có cảm giác bị đè nén mãnh liệt.

Cộng với sắc mặt của Cố Khai Dương và Cố Nhược Lâm, khiến nhịp tim tôi tăng nhanh, vụt quay đầu lại.

Đứng sau lưng tôi, hóa ra là Đường Tiểu Thiên!

Gã vốn cao hơn tôi hẳn một cái đầu, thân hình cũng cao to, trông cứ như một bức tường, chắn gần hết cả ánh sáng.

Mí mắt tôi giật liên hồi, lùi liền mấy bước.

Mặt Đường Tiểu Thiên không có biểu cảm, chằm chằm nhìn tôi mấy giây, rồi nhìn sang Cố Khai Dương và Cố Nhược Lâm.

“Dì út, nhạc phụ, còn ba ngày nữa là đến đầu bảy của Nhược Tầm, hai người sẽ đến đúng không?” Đường Tiểu Thiên bất thình lình nói một câu.

Giọng điệu gã rất lạnh nhạt, thậm chí khiến tôi có cảm giác, gã không phải đang hỏi, mà là đang dặn dò, ra lệnh!

Sắc mặt Cố Khai Dương vô cùng khó coi, nói: “Đường Tiểu Thiên, tôi đã nói với anh rồi, khu nhà này đừng có thích vào là vào!”

“Ờ.” Đường Tiểu Thiên cúi đầu.

Lát sau gã lại ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói một câu: “Tôi thấy người làm đi hết rồi, không có ai thông báo, chỉ còn cách tự đi vào.”

Mặt Cố Nhược Lâm trông có phần sợ hãi, núp ra phía sau.

Tiếp đấy, Đường Tiểu Thiên lại cười cười: “Hai người mà không đến, Kim Khoa sẽ không vui, Nhược Tầm cũng sẽ không vui.”

Cố Khai Dương nhíu chặt mày, phẩy tay: “Anh về đi, bảy ngày Nhược Tầm chúng tôi sẽ đến. Không phải đến gọi nữa.” Đường Tiểu Thiên nghe vậy mới quay người đi ra ngoài.

“Nó là Đường Tiểu Thiên?” Trần mù bất chợt hỏi.

Tôi gật đầu, lúc trên đường đến đây, tôi đã mang tất cả chuyện liên quan đến nhà họ Cố ra kể với Trần mù, đặc biệt là Đường Tiểu Thiên.

Mãi cho đến lúc Đường Tiểu Thiên biến mất khỏi tầm mắt, Trần mù mới chợt nói một câu: “Thập Lục, trực giác của mày rất nhạy bén, đúng là đừng có đến gần nó, người tâm độc, quỷ cũng không muốn lại gần.”

Tôi nghe chẳng hiểu mô tê gì, Cố Khai Dương thì thở dài: “Tên Đường Tiểu Thiên này, tính cách rất quái dị, hôm qua nó cũng đến một lần rồi, nói đầu bảy của Nhược Tầm muốn chúng tôi qua bên đó, tôi với Nhược Lâm đều không tiếp lời, lúc đấy anh trai tôi vừa xảy ra chuyện nên vội ra sông Dương.”

Cố Nhược Lâm cũng mím môi, mất tự nhiên nói: “Hắn cũng chưa kết hôn với chị tôi, vừa thấy mặt đã đổi miệng, gọi bố tôi nhạc phụ, gọi tôi dì út...”

Lúc này, Cố Khai Dương cũng gọi điện thoại xong, bảo với chúng tôi, chờ chút nữa chị dâu ông ta sẽ về đến nơi.

Trần mù ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trong thời gian này lại có mấy người làm đi vào, đại khái đều là nói không dám làm ở khu nhà cổ nữa, sợ chết, chuẩn bị rời đi.

Cố Khai Dương thở dài liên tục, đi xử lý mấy việc vặt này, để Cố Nhược Lâm ở lại gian nhà chính, cô ta cúi đầu xem điện thoại, lúc lại ngẩng lên nhìn tôi, rõ ràng cô ta không dám nhìn Trần mù.

Trong thời gian này, tôi cũng không kiềm chế được, liếc mắt nhìn trộm Cố Nhược Lâm mấy lần...

Đương nhiên không phải tôi có suy nghĩ linh tinh gì, mà vì Cố Nhược Lâm đúng là rất đẹp, thẳng thắn cởi mở, ai cũng yêu cái đẹp, tôi nhìn cô ta hoàn toàn dưới góc độ của người thưởng thức cái đẹp mà thôi.

Kết quả, đợi một phát tới gần năm rưỡi... Vợ Cố Khai Sơn mới đến nhà cổ họ Cố.

Sắc mặt bà ta rất mệt mỏi, cúi đầu chẳng có chút tinh thần gì.

Cố Nhược Lâm hoạt bát hơn chút ít, gọi một tiếng bác gái, rồi giới thiệu chúng tôi với nhau.

Vợ Cố Khai Sơn tên là Vương Kim Cúc, hơn bốn mươi tuổi, cũng chẳng còn gì gọi là quyến rũ nữa, mặc một bộ áo lông, nhìn là biết ăn mặc theo kiểu quý bà.

Trần mù vào thẳng chủ đề, hỏi Cố Khai Sơn trước khi chết đã làm những gì, có chỗ nào bất thường, và có gặp ai không?

Vương Kim Cúc nghĩ ngợi do dự một hồi, mới trả lời không gặp ai cả, chỉ ở nhà xử lý việc làm ăn của công ty, sau đó đột nhiên nói có việc phải ra thị trấn một chuyến, sau đó không bao lâu thì có người báo với bà ta, Cố Khai Sơn nhảy sông rồi...

“Thị trấn?” Trần mù lẩm bẩm: “Nó định về khu nhà cổ?”

Cùng lúc đấy, Vương Kim Cúc như chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng đúng, hình như là về khu nhà cổ, anh ấy còn nghe một cú điện thoại bàn, tôi còn tưởng là Khai Dương gọi nữa.”

Lúc nói câu này, Vương Kim Cúc còn nhìn Cố Nhược Lâm một cái, ánh mắt có vài phần nghi ngờ.

“Điện thoại bà có gọi lại không? Có phải là Cố Khai Dương không?” Trần mù tiếp tục hỏi.

Trần mù cực thẳng, đến Cố nhị đương gia cũng chẳng thèm xưng hô, gọi thẳng tên luôn.

Vương Kim Cúc lắc đầu: “Tôi có gọi lại, nhưng không bắt máy, cũng chẳng biết là ai.” “Đưa số cho Thập Lục.” Trần mù bất chợt nhìn tôi một cái.

Vương Kim Cúc đọc một dãy số, tôi ghi vào điện thoại.

Loạt câu nói thẳng thừng của Trần mù, khiến tôi có cái nhìn khác hẳn, lão từng ấy tuổi rồi, bề ngoài cũng không đẹp, nhưng tư duy nhạy bén hơn tất cả bọn tôi, chỉ vài câu nói đã khiến tôi cảm giác mấu chốt là ở số điện thoại này.

Cố Khai Sơn chắc chắn không vô duyên vô cớ mà đi nhảy sông... Ông ta đột nhiên định ra thị trấn, chính là vấn đề.

“Gọi thử xem sao.” Trần mù chợt bảo tôi.

Tôi bấm số gọi, nhưng báo điện thoại tắt máy...

Lắc đầu, tôi nói luôn: “Tắt máy rồi...”

Lúc này Cố Nhược Lâm rụt rè nói: “Hay là báo cảnh sát? Nếu bác tôi bị người ta hại chết, thì chắc chắn phải báo cảnh sát xử lý.”

Trần mù lại lắc đầu: “Cảnh sát mà xử lý được, thì mấy người đã chẳng phải gọi tôi với Thập Lục đến rồi. Thập Lục, mày với Cố tiểu thư ra thị trấn tìm người hỏi đi, số này chắc chắn của người trong thị trấn, tìm ra là ai, cũng coi như biết vì sao nó chết rồi. Người vừa có tiền vừa có quyền, chẳng ai nghĩ quẩn cả.”

“Biết được ai hại nó, rốt cục nó chết như thế nào, đợi đến lúc nó làm loạn mới dễ giải quyết, người chết đèn tắt, đi đầu thai kiểu gì cũng tốt hơn thành ác quỷ bị đánh cho hồn phi phách tán.” Nói rồi Trần mù cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tôi với Cố Nhược Lâm ngơ ngác nhìn nhau.

Vương Kim Cúc nước mắt lưng tròng, mím môi, nói với tôi và Cố Nhược Lâm: “Thế để bác đi với hai đứa.”

“Bà đừng có đi, trời sắp tối rồi, ngoài đường không an toàn, bà là vợ người chết, lão quỷ đều thích quả phụ vợ người chết, chồng bà không chừng cũng muốn bắt bà theo. Ở lại đây mới an toàn.” Trần mù bất thình lình chêm vào một câu, khiến Vương Kim Cúc sợ tái cả mặt.

Thấy thế tôi và Cố Nhược Lâm mới đi ra ngoài.

Nhà cổ nằm ngay ở cổng thị trấn, ra ngoài đi thêm mấy chục bước là vào trong thị trấn.

Thời điểm này đúng lúc tan làm, vì gần thành phố Khai Dương, trong thị trấn có rất nhiều người làm ở trong thành phố, khu ngoại ô cũng có mấy nhà máy, thị trấn cũng có rất nhiều người làm ở đó, ở đây phát triển rất tốt.

Hai bên đường phố có một số cửa tiệm nhỏ, bán điện thoại, bán cơm, bán đồ trang sức... đều đủ cả. Cảm giác rất đúng kiểu chim sẻ tuy bé nhưng ngũ tạng đầy đủ.

Nhưng tôi lại bị làm khó: “Thị trấn lớn như thế này, đi hỏi từng nhà thì khó lắm.”

Cố Nhược Lâm chợt nói nhỏ: “Tôi biết phải đi chỗ nào hỏi trước.”

Tôi nghi hoặc nhìn Cố Nhược Lâm.

Cô ta gượng cười, nói: “Trong thị trấn có một chỗ môi giới lao động, hồi nhà máy còn mở trong thị trấn, giới thiệu rất nhiều lao động qua, nhà họ Cố cũng đầu tư vài nhà máy, cũng có ở giữa giúp đỡ, gần như người người nhà nhà trong thị trấn đều để số điện thoại lại đó.”

“Nếu là số điện thoại trong thị trấn, bên đó chắc chắn biết là của nhà nào, nếu đến họ cũng không biết, thì chắc không phải số ở đây.”

Cố Nhược Lâm cúi đầu xuống, mím môi nói: “Tính cách bác cả rất cứng đầu, đối đãi với công nhân cũng không được tốt lắm, trước đây người trong thị trấn đều quý mến nhà họ Cố chúng tôi, nhưng bây giờ phần lớn là phàn nàn, nói nhà họ Cố phát đạt rồi, bắt đầu bóc lột đồng hương... còn nói bác tôi ăn thịt ăn hết cả xương....”

Tim tôi đập thình thịch... Nếu mà nói như vậy, khả năng Cố Khai Sơn từng chọc giận ai đó?

Cái xã hội này, có tiền đến mấy cũng sợ dân liều mạng, nếu đúng là chết như thế, thì Cố Khai Sơn chết cũng oan thật.

Có điều như thế cũng dễ xử lý, tìm ra là ai, để Trần mù ở khu nhà cổ trấn xác Cố Khai Sơn, còn lại là chuyện của cảnh sát.

Cố Nhược Lâm trực tiếp đưa tôi đến chỗ môi giới việc làm ở giữa thị trấn, ngồi sau bàn tiếp tân là một người đàn ông trung niên cao cao gầy gầy, đeo kính.

“Chú Hà, cháu có việc muốn hỏi.”

Vừa vào đến cửa, Cố Nhược Lâm đã khẽ gọi một câu.

Chú Hà vội đứng dậy, kinh ngạc nói: “Cố tiểu thư, lâu lắm rồi không tới đây nhỉ. Tôi có giúp được chuyện gì không?”

Cố Nhược Lâm gượng cười, nói: “Cháu muốn tìm một người trong thị trấn, nhưng chỉ có mỗi số điện thoại của người đó.”

Cố Nhược Lâm ra hiệu cho tôi, tôi liền đưa điện thoại cho chú Hà.

Hắn nhìn một lượt, vừa nhẩm đọc vừa sửa gọng kính, quay lại bàn tiếp tân, bắt đầu lục tìm trên máy tính.

Thời gian chờ đợi lúc nào cũng dài đằng đẵng, tôi cứ nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tường, cũng chỉ tầm ba đến năm phút trôi qua, đối với tôi cứ dài như cả ngày vậy.

Cuối cùng, chú Hà cũng đứng dậy, đưa trả lại điện thoại cho tôi.

Hắn lại chỉnh gọng kính, nói: “Cố tiểu thư, cô định tìm người này làm gì?” Giọng nói của chú Hà rõ ràng có chút không tự nhiên.

Cố Nhược Lâm đang định trả lời, tôi ấn vai cô ta, nói một câu: “Người này có vấn đề gì à? Hắn chắc là người trong thị trấn hả?” Chú Hà gật đầu, im lặng một lát mới nói.

“Đúng, là một thanh niên trong thị trấn.” Tôi nghe thấy mừng, ngoài mặt trông rất trấn tĩnh, nói: “Thế là được, anh cho chúng tôi địa chỉ của hắn, ngoài ra thì không còn chuyện gì nữa.”

Chú Hà ngồi xuống, tìm một tờ giấy, đối chiếu với máy tính xoẹt xoẹt viết một địa chỉ, rồi đưa cho Cố Nhược Lâm.

Biểu hiện của hắn rõ ràng là định nói gì đó nhưng lại thôi.

Tôi nói thầm vào tai Cố Nhược Lâm: “Cẩn thận một chút, chẳng có gì sai cả.”

Cố Nhược Lâm cũng hiểu, chỉ nói một câu cảm ơn với chú Hà.

Chúng tôi quay người ra khỏi văn phòng.

Cố Nhược Lâm đưa mảnh giấy cho tôi, tôi nhìn một lượt, người này tên là Trương Lập Dũng, trú ở số 33 đường Ngự Mã.

Vừa đi xuống đường, mới bước được mấy bước, sau lưng vọng lại tiếng bước chân gấp gáp.

Quay đầu lại, hóa ra là chú Hà đuổi theo tới nơi.

Chú Hà rõ là hơi thở có phần gấp, hắn cắn răng, rồi mới gọi to: “Cố tiểu thư... Đúng là hai người đấy, thôi đừng có vào nhà Trương Lập Dũng nữa.... Nhà đấy tính tình nóng nảy, từ khi xảy ra chuyện đó xong, thì càng trái tính trái nết...”

Tim tôi đập thình thịch, Trương Lập Dũng có mâu thuẫn với nhà họ Cố? Chuyện lần trước, là chuyện gì?

Nhưng rõ ràng là Cố Nhược Lâm không quen biết Trương Lập Dũng.

Tôi ngắt lời chú Hà, nói: “Không sao đâu chú Hà, tôi với Cố tiểu thư chỉ qua đó xem xem, không có chuyện gì đâu.”

Cố Nhược Lâm thì nhíu chặt mày, dường như nhớ ra chuyện gì đó.

Cũng lúc này, cửa văn phòng môi giới có người gọi lão Hà, hắn bèn vội vàng chạy quay về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận