Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 313: CHUYỆN XẤU TRONG NHÀ KHÔNG PHÔ RA NGOÀI

Sắc mặt xưởng trưởng Châu cực kỳ bất an, hỏi tôi nên làm thế nào?

Tôi cũng không ngừng nghỉ, sải bước lên trước, rút ra một tờ trấn sát phù, dán lên trên trán Châu Bân!

Bốp một tiếng nhẹ, nhưng trấn sát phù lại không dính lên trên trán của Châu Bân, mà ngược lại trượt rơi xuống đất.

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại một phát, mí mắt giật điên cuồng.

Bất kể là hắc sát hay là huyết sát, trấn sát phù kiểu gì cũng có chút xíu tác dụng.

Một khi đập ra, thì chắc chắn sẽ dính lên trên người xác chết.

Là bởi vì Châu Bân vẫn còn sống, nên mới không có tác dụng?

Mắt nhìn hắn vẫn đang tiếp tục bóp cổ mình, tôi cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, giơ tay ra kẹp lấy một bên cổ tay hắn.

“Xưởng trưởng Châu, lại giúp tôi một tay!” Tôi hạ giọng gọi một câu.

Xưởng trưởng Châu cũng vội lên trước giúp đỡ.

Dưới sự khống chế của hai người chúng tôi, cuối cùng cũng kéo được hai cánh tay của Châu Bân ra, hắn tuy vẫn còn chút giãy giụa, nhưng đã không bóp được đến cổ nữa.

Lúc này trên cổ hắn có một vết lằn rất sâu, nhìn lên còn hằn ra chút vết máu, khiến người ta vô cùng khiếp hãi.

Nếu như không ngăn lại, sợ rằng hắn đã bóp cổ giết chết chính mình rồi.

Đầu mày tôi nhíu chặt, chằm chằm nhìn Châu Bân, cứ cảm giác trong chuyện này không hề đơn giản.

Phía bên ngoài, trời còn chưa tối kia kìa.

Thứ vấn đề mà loại huyết sát như góa phụ Liêu cũng không gây ra được, Châu Bân tại sao lại bị quỷ nhập chứ?

Việc này chỉ cần nhìn một cái là biết, Châu Bân chắc chắn không phát điên mà đòi tự lấy mạng mình.

Huống chi hắn còn đang hôn mê nữa.

Đang trong lúc tôi suy nghĩ, Đàm Phương cũng lảo đảo đứng dậy, trong mồm không ngừng lẩm bẩm tạo nghiệp.

Mặt bà ta tái mét, chua xót lầm bầm: “Tiểu Niếp, bố con có ngàn lần không tốt, vạn lần không tốt, chung quy cũng vẫn là bố con, nuôi sống mẹ con chúng ta, con không được lấy mạng của ông ta...” Câu nói này khiến tôi nghe mà nhíu mày lại.

Trong chuyện này, còn có uẩn khúc gì nữa?

Tôi có thể nhìn ra được, gã Châu Bân này xảy ra chuyện, khả năng có liên quan đến chuyện quỷ nhập, càng có khả năng là do Tiểu Niếp tác quái.

Nhưng Đàm Phương dù sao cũng chỉ là người bình thường, cho dù bà ta có thể đoán ra, nhưng đáng ra cũng không thể khẳng định chắc nịch như thế được.

Huống hồ, thứ tác quái còn là con gái bà ta.

Liên quan đến nghi vấn này, tôi liền trực tiếp hỏi luôn.

Đàm Phương làm sao mà biết là do Tiểu Niếp tác quái?

Khiến Châu Bân tự mình bóp cổ thế?

Đàm Phương mím môi trả lời một câu: “Tiểu Niếp có một tật lạ, nó thường nửa đêm vô duyên vô cớ co giật, tự mình bóp cổ mình, tận mấy lần khiến tôi tỉnh giấc, vẫn là bố nó ngăn nó lại, có mấy lần nó còn suýt nữa thì tự bóp cổ chết nữa...”

“Bộ dạng ban nãy của chồng tôi, giống hệt như bộ dạng của Tiểu Niếp lúc nó tự bóp cổ mình!”

Mí mắt tôi lại bắt đầu giật điên cuồng lên.

Cũng vào lúc này, Châu Bân đột nhiên tỉnh lại.

Hắn ngồi dậy, ngẩn người nhìn Đàm Phương, bất thình lình nói một câu: “Chuyện xấu trong nhà không phô ra ngoài! Sao việc gì mày cũng vác ra ngoài nói?!” Hắn đột ngột làm một câu như thế, cũng khiến tôi giật cả mình.

Xưởng trưởng Châu qua vỗ vỗ lưng Châu Bân, nói một câu: “Anh Bân, anh cũng đừng nói chị dâu nữa, chị dâu cũng là do lo cho anh.”

Hừ một tiếng, ánh mắt Châu Bân rõ ràng có vài phần hung hãn: “Đừng có đứng đực ra đấy nữa, đi về ở yên trong phòng, đừng có ra ngoài!”

Rõ ràng Đàm Phương cũng bị giật mình, bà ta ngập ngừng, rồi lại nhìn sang tôi.

Lúc này tôi lại phát hiện, tướng mặt của Châu Bân đã có đôi chút thay đổi.

Vốn dĩ hắn đầu mũi to, mắt híp, bộ dạng tướng mặt như vừa ngủ dậy chưa tỉnh hẳn, vị trí nhân trung hơi lệch, giống như bị méo mồm.

Kỳ thực kiểu tướng mặt này có một cách gọi.

Mũi to dục vọng nhiều, câu này không phải giả.

Nhìn mặt trai dê, phải nhìn mắt trước.

Nhân trung méo lệch, tà niệm sinh đầy.

Chung quy là người này không dễ giao tiếp, lúc này trên tướng mặt của hắn cũng đã có biến hóa mới.

Trên sống mũi vốn gãy nổi lên một nốt mụn nhỏ, gốc mũi cũng xuất hiện vạch ngang.

Tim tôi hơi ngưng lại, đột nhiên xuất hiện biến hóa như thế này, trong Cốt tướng cũng có ghi chép.

“Việc ác làm đến cùng, báo ứng đã sắp tới!” Vậy là do nguyên nhân gì? Châu Bân tại sao lại có tướng mặt như thế này, lẽ nào hắn đã từng làm việc gì ác? Sắp gặp báo ứng rồi?

Trong lúc suy nghĩ, tôi cũng ngẩn người ra.

Cũng vào lúc này, Châu Bân bò từ trên giường xuống.

Xưởng trưởng Châu đem chuyện phát sinh ban nãy ra kể một lượt.

Cũng đưa mắt ra hiệu cho Đàm Phương, ý tứ là nói với Châu Bân Đàm Phương quan tâm đến hắn, nên đừng có chửi người ta suốt thế, hơn nữa bây giờ chuyện trong nhà vẫn còn chưa được giải quyết.

Sắc mặt của Châu Bân rõ ràng hơi tối sầm lại, hạ giọng nói một câu: “Cái con dĩ non này, chết rồi vẫn không chịu yên, phí công nuôi nó lớn đến giờ.” Lời nói này của hắn, khiến tôi nghe mà vô cùng khó chịu.

Ngay tiếp đó, Châu Bân lại dùng một bộ mặt nịnh nọt nhìn sang tôi: “La âm bà đây là chuyện xấu trong nhà, cậu đừng để bụng, ban nãy tôi không đứng vững ngã một cái, cái đứa con gái ăn hại kia lại không chịu yên, tác quái ở trong nhà.”

“Cậu xem xem bây giờ có thể đỡ âm linh cho nó, tiễn nó đi được không?”

“Ban nãy quên mất không nói chuyện tiền nong, tiền thù lao, tôi đã chuẩn bị năm mươi vạn, cậu có thể đưa nó đi ngay trong ngày hôm nay được là tốt nhất.”

“Nếu như tiền không đủ, chúng tôi có thể đưa thêm!” Châu Bân không thiếu tiền.

Người không thiếu tiền, mà tư duy bảo thủ cứng nhắc như vậy rất hiếm gặp.

Tôi bình thản trả lời một câu: “Chuyện tiền nong không quan trọng, đưa bao nhiêu thì đưa.”

“Đỡ âm linh bây giờ không được, phải tìm ra bố đẻ của đứa bé, bắt buộc phải để trong nhà thờ cúng một năm, còn phải đặt tên, ngày đêm thắp hương, mới có thể để âm thai hạ táng.” Tôi còn chưa nói hết câu.

Mặt Châu Bân đã lập tức biến sắc, con mắt hắn trợn tròn lên, suýt nữa thì trợn lồi cả ra ngoài.

“Bố đẻ? Cái con đĩ non này quan hệ linh bên ngoài, làm sao biết được thằng ất ơ đấy là đứa nào?”

“Thế này chẳng phải là mò kim đáy bể sao?”

“La âm bà, quy tắc cứng nhắc nhưng người thì có thể linh hoạt, tôi biết bản lĩnh cậu giỏi, chuyện của em họ tôi phiền phức như thế, mấy cậu đều xử lý thỏa đáng được. Cậu xem linh hoạt chút, coi như là giúp tôi, chuyện tiền nong dễ thôi.” Sau khi trợn mắt xong, Châu Bân lại quay về bộ dạng cười nịnh nọt.

Chung quy là nói những lời kiểu chuyện xấu trong nhà không mang rêu rao ra ngoài, bảo tôi phá cấm kỵ cũng phải giúp hắn.

Tôi lắc lắc đầu từ trong phòng bước ra ngoài, rồi mới bảo hắn âm linh tôi sẽ đỡ.

Còn về phương diện bố đẻ đứa bé, tôi đã hỏi qua Đàm Phương rồi, bọn họ không biết không sao cả.

Tôi đã liên lạc với cảnh sát quen biết, bọn họ đã bắt đầu điều tra rồi, lập tức cũng sẽ có cảnh sát tới đây, xem xem có manh mối gì không.

Nói đến sau cùng, tôi cũng nói với hắn một câu, tôn trọng người chết, hơn nữa Tiểu Niếp cũng là con riêng của vợ hắn, kể cả là Tiểu Niếp đang tác quái, có tôi ở đây hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì được.

Những lời này của tôi có chút lạnh nhạt, dù gì tôi cũng thực sự chẳng có chút cảm tình nào với gã Châu Bân này cả.

Nhưng mặt Châu Bân lại đột ngột biến sắc.

“Báo cảnh sát? Mày báo cảnh sát rồi?” Không chỉ sắc mặt, mà cả giọng điệu của hắn cũng đã thay đổi.

Xưởng trưởng Châu quan sát tình hình, gã vội vàng đứng chắn bên cạnh Châu Bân, vẻ mặt nghiêm trang nói: “Anh Bân, anh đừng có kích động thế, La âm bà làm thế là đang giúp chúng ta.”

“Cậu ta có thể đến đây, cũng hoàn toàn là nể mặt tôi, anh ăn nói như thế, nếu như La âm bà giận mà bỏ đi, còn ai có thể quản được chuyện này?”

Giọng điệu của xưởng trưởng Châu cũng có đôi chút ý tứ trách móc.

Đồng thời gã liếc tôi một cái, trong mắt toàn là sự xin lỗi và cầu khẩn.

Tôi cũng chẳng nói thêm gì khác, có thể ở lại đây, đúng là hoàn toàn do mối quan hệ thân thiết với xưởng trưởng Châu.

Cùng với việc thương xót cho hai mẹ con Đàm Phương và Tiểu Niếp.

Kết quả Châu Bân một phát đẩy bỏ xưởng trưởng Châu ra, hung hãn trừng mắt nhìn tôi, chửi ầm lên: “Bố mày bỏ tiền mời mày tới đây, là để mày đến xử lý việc! Mày là bà đỡ âm linh, thì đỡ âm linh con mẹ nó xong là đủ rồi!”

“Năm mươi vạn còn không đủ để mày đỡ ca âm linh à?”

“Báo cảnh sát! Mặt mũi bố mày đã nhục đến tận trường học, nhục đến tận nhà hàng xóm trong phố rồi, mày còn muốn cho bố mày nhục vào tận trong đồn công an à?!”

“Cút! Nhà tao không cần mày đỡ âm linh nữa! Tao không tin có tiền mà không tìm được đứa nào đỡ âm linh!” Trong lúc nói, hắn còn vung nắm đấm lên, như là muốn lên trước đấm tôi vậy.

Mặt xưởng trưởng Châu lập tức biến sắc.

Biểu cảm của Đàm Phương cũng thay đổi, bà ta vội vàng lên trước, định khuyên Châu Bân làm hòa.

Kết quả Châu Bân một phát đạp vào ngực bà ta, bà ta hét lên một tiếng, ngã lăn ra sân.

Xưởng trưởng Châu một phát túm lấy tay Châu Bân, giọng điệu cũng thay đổi rồi: “Anh Bân, anh...” Gã còn chưa nói hết câu.

Châu Bân đã đỏ bừng mặt, lồng ngực phập phồng lên xuống, chỉ vào cửa mà nói một câu: “Chú ba, chú không cần nói gì nữa cả, chú còn coi tao là anh chú, thì lập tức đưa thằng đỡ âm linh này đi ngay!”

“Cái loại người gì không biết? Ăn cơm người chết mà không biết tý lề lối gì! Lại còn dám tự quyết báo cảnh sát, tao nghe nói chúng nó là hạ cửu lưu.”

“Hạ cửu lưu đúng là hạ cửu lưu!” Gã Châu Bân này càng chửi càng quá đáng.

Tôi nghe mà trong đầu cũng bắt đầu bốc hỏa.

Xưởng trưởng Châu cũng tức điên lên, chỉ mặt Châu Bân mà quát: “Anh đúng là loại cứng đầu cứng cổ, làm loạn linh tinh!”

“Mạng Tiểu Niếp cũng là bởi sự cứng đầu cứng cổ của anh mà mất đấy!”

Gân xanh trên trán Châu Bân đều nổi gồ cả lên, lạnh lùng nói một câu: “Tao làm loạn? Tao cứng đầu cứng cổ? Còn đỡ hơn hơn mày đưa vợ con ra sông, mà để vợ với con gái mày đang sống sờ sờ thành mất mạng, nếu không phải con đĩ này không phải con đẻ của tao, nó làm ra cái chuyện thế này, tao có thể đánh chết nó luôn!”

“Bây giờ bản thân nó bị báo ứng, con không đẻ ra được chết rồi, trách tao được à?” Câu nói này, cũng là dẫm thẳng lên nỗi đau của xưởng trưởng Châu.

Mặt xưởng trưởng Châu lúc đỏ lúc tái, nhưng gã ngược lại không nói lời nào.

Quay đầu ra, gã liền kéo lấy tay tôi bước đi ra ngoài.

Tôi lúc này cũng chẳng tiện nói gì khác, đầu mày vẫn cứ nhíu chặt lại.

Hoàn toàn không ngờ rằng, chỉ vì báo cảnh sát thôi, mà phản ứng của Châu Bân lại lớn như thế?

Trực tiếp trở mặt với xưởng trưởng Châu luôn, hơn nữa những lời kia mà hắn nói, thực sự là độc địa đến không thể độc địa hơn nữa.

Đúng là lấy dao chọc thẳng vào tim xưởng trưởng Châu kìa.

Đối với chuyện của vợ con xưởng trưởng Châu, gã hối hận đến mức có thể đâm đầu xuống sông tự sát rồi, giờ lại còn bị lôi ra nói.

Rõ ràng tròng mắt của xưởng trưởng Châu đã đỏ cả lên, bên trong nước mắt vòng quanh.

Trong chốc lát, gã đã lôi tôi ra khỏi căn nhà của Châu Bân.

Sau lưng rầm một tiếng, cổng nhà bị đóng chặt lại.

Xưởng trưởng Châu dừng lại, thân người gã đều có chút run rẩy.

Sau đó mới tái mặt, rõ ràng là đang gắng nhẫn nhịn cơn run ấy lại, nói: “La âm bà, chuyện này mới đúng là khiến cậu chê cười rồi...” Tôi lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, khuyên gã một câu đừng buồn, đừng nghĩ những chuyện đau lòng trước đây nữa.

Tiếp đấy tôi mới nheo mắt nhìn vào cánh cổng nhà bị đóng chặt.

Tôi cứ có cảm giác có vấn đề gì đó, chỉ có điều cảm giác gì thì cảm giác.

Chứ chẳng có thông tin gì có tính thực tế, gã Châu Bân này rốt cục có vấn đề gì?

Cũng vào lúc này, trời dường như tối sầm thêm mấy phần.

Phía sau cánh cổng bị đóng chặt, vọng lại từng đợt tiếng la hét thảm thiết của đàn bà.

Và còn cả tiếng chửi bới.

Tiếng kêu thảm thiết là của Đàm Phương.

Còn tiếng chửi, là của Châu Bân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận