Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 878: BỨC HỌA HÀ TRĨ

Khi chuẩn bị sắp xếp xong những chuyện này, tôi tính toán thời gian một chút, Lưu Văn Tam chỉ có thể lái xe tới, nhà họ Cẩu thì có thể đi máy bay hoặc tàu cao tốc, bọn họ không chậm nổi, còn Lưu Văn Tam ít nhất phải mất ba ngày.

Chúng tôi ước chừng phải nghỉ ở lại đây mấy ngày, thực ra cũng không đáng ngại.

Hơn nữa tôi cũng đem phân tích về quẻ bói đó của Tưởng Bàn, nói với Thẩm Kế.

Thẩm Kế gật gật đầu, nói cô ta cũng có những cách nhìn này, có điều suy đoán của cô ta không được chi tiết như tôi.

Tôi cười cười, không tiếp lời câu nói này.

Bởi vì tôi lại lần nữa nghĩ tới Kim tiền hào của Hà Trĩ...

Một trong số bạn bè mà Tưởng Bàn quen biết, sợ rằng có một người, chính là vợ chồng Lý Âm Dương!

Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, tư duy lại hơi có chút phức tạp.

Bởi vì tôi có thể khẳng định, suy đoán của bản thân sẽ không sai, trên đời này không có nhiều trùng hợp như thế, cũng chẳng có nhiều Âm dương tiên sinh như thế.

Chỉ có điều, nếu năm đó Tưởng Bàn không lựa chọn sai, thì ông ta đã chẳng có kết cục này rồi...

Một người tốt, nhưng lại không có mệnh số tốt của người tốt, thực sự là quá thê lương.

Cuối cùng còn phải cô độc chết ở trong mộ đạo, đợi người tới đưa ông ta về quê nhà, lá rụng về cội...

Tôi vừa nhắm mắt dưỡng thần, thì Phùng Bảo lại nhỏ giọng hỏi tôi, có cần qua hàng ghế sau thay quần áo một chút không, cả người ướt nhẹp thế này, ngộ nhỡ bệnh một cái là khó xử lý rồi.

Tôi lúc này mới phản ứng lại, lúc trước cũng quá xuất thần, nên quên mất bản thân vẫn đang mặc bộ Đường phục ướt nhẹp, lúc này trên ghế xe đều dính đầy nước rồi.

Thẩm Kế ở bên cạnh nhắm mắt lại, cúi đầu xuống, không hề nói gì.

Tôi thì qua hàng ghế sau, ở đó sớm đã đặt sẵn một bộ Đường phục đã được chuẩn bị từ trước, rõ ràng là do Phùng Bảo và Phùng Quân làm.

Tôi đem đồ nghề trên người lấy xuống, nhanh chóng cất vào trong bộ Đường phục sạch, tiếp đấy mới nhanh chóng thay lên.

Trong quá trình này tôi cũng vô cùng cảnh giác, cho dù bên cạnh là Thẩm Kế và cả hai người Phùng Bảo Phùng Quân, tôi cũng đều mang đầy tâm lý phòng bị.

Tôi tin thì tin bọn họ, nhưng Trương Nhĩ lần này đã khiến tôi biết được, không thể đơn thuần dùng tín nhiệm để nhìn nhận một con người, dù gì những thứ mà tôi mang theo trên người, đều là Âm dương thuật, cùng với các dạng tà thuật khác nhau của Viên Hóa Thiệu...

Tôi thay quần áo xong, lại chỉnh đốn lại đồ đạc một lượt, cuối cùng kiểm tra quần áo ướt một lần nữa, xác định không còn sót gì, mới về lại phía trước ngồi xuống.

Lúc này chúng tôi đã vào khu ngoại ô của huyện Vọng, đường cái bên cạnh nhỏ hẹp hơn không ít, đèn đường vàng vọt.

Tốc độ xe chậm hơn rất nhiều, tôi quan sát bên ngoài được mấy cái, thì xe vừa vặn liền dừng lại.

Phùng Bảo và Phùng Quân xuống xe, đồng thời cũng gọi tôi một tiếng.

Tôi và Thẩm Kế trên cơ bản là xuống xe cùng lúc.

Đập vào mắt là một khu nhà xám xịt, ngoài cổng có hai con sư tử đá, cổng nhà được quét sơn đỏ, rõ ràng là sau này sơn thêm, trông mới hơn rất nhiều.

Tưởng Thạch và Lý Phòng Thúc đến bên cạnh tôi, Tưởng Thạch đơn giản nói một chút về nguồn gốc của khu nhà này.

Vốn năm đó Tưởng Bàn chỉ có mấy gian nhà tranh, tuy là Âm dương tiên sinh, nhưng vô cùng thanh bần.

Sau đó ông ta giúp đỡ thôn xóm, đồng thời cũng từng xem qua nhà tổ dời mộ cho một quân phiệt nào đó, bởi vậy nhận được không ít sự giúp đỡ, xây cho ông ta một khu nhà. Ông ta lợi dụng những lợi ích còn lại mà quân phiệt cho, càng giúp ngược lại làng xóm, vậy nên khu nhà này không phải là ông ta cùng người ta rút mồ hôi xương máu của người dân, mà là thứ mà ông ta đáng được hưởng, cũng là do làng xóm muốn làm, những năm nay trong khu nhà được tu sửa thêm không ít, đều là do bọn họ làm cả.

Còn về căn nhà tranh năm đó của Tưởng Bàn, thì được quây lại ở trong hậu viện, chứ không hề dỡ bỏ.

Tôi gật gật đầu, biểu thị đã biết rồi.

Lúc này Thẩm Kế đã cõng xác chết của Tưởng Bàn từ trong cốp sau xe ra rồi.

Lý Phòng Thúc và những người còn lại lùi sang một bên, người lên trước đẩy cổng, ngược lại là một mình Tưởng Thạch...

Phùng Bảo và Phùng Quân định qua giúp đỡ, nhưng tôi dùng ánh mắt ngăn bọn hắn lại, hơn nữa còn biểu thị bọn hắn đừng đi theo.

Vào trong nhà cũ của Tưởng Bàn, bèn chỉ có tôi, Thẩm Kế, cùng với Tưởng Thạch đang đi trước dẫn đường.

Trong khu nhà cũ kỹ, đá lát trên mặt đất có chỗ đã nứt nẻ.

Phòng bên, gian chính ở xung quanh, còn có một thứ hương vị dân quốc cực kỳ nồng đậm.

Có điều có gian phòng, trước cửa có bia đá bịt kín cửa lại!

Trên bia văn có chữ, nếu không phải là vong phụ vong mẫu, thì bèn là vong thê ngẩng đầu... Những bia đá còn lại tôi không nhìn nhiều, dễ dàng bèn có thể nghĩ ra được, đó đều là người nhà của Tưởng Bàn.

Gian chính được để mở, tôi vốn cho rằng Tưởng Thạch sẽ dẫn chúng tôi vào trong gian chính, chỉ có điều ông ta lại thuận theo hành lang bên cạnh, rõ ràng là đi về phía hậu viện!

Ánh trăng lạnh lẽo, chiếu lên trên người Tưởng Thạch, trong lúc ông ta đi, dường như cho tôi một ảo giác như trùng ảnh vậy, giống như thân hình ông ta không còng như thế, mà bản thân đã non nớt vậy rồi...

Non nớt như một đứa trẻ vậy...

Cũng chính vào lúc này, đột nhiên có một âm thanh bi thương lọt vào trong tai.

“Hơn bảy mươi năm, con bất hiếu Tưởng Thạch, cuối cùng đợi được hồn tiên phụ, đưa tiên phụ về nhà!”

Âm thanh bi thương đó, toát ra tiếng nức nở!

Thứ tình cảm mãnh liệt đó, trong nháy mắt liền khiến toàn thân tôi nổi đầy da gà!

Tuổi ngoài bảy mươi, đã là nến tàn trước gió rồi.

Mà Tưởng Thạch vẫn đau khổ chờ đợi như vậy, còn đợi một cách không chút lời nhắc, không có điểm tận cùng, sợ rằng cũng là chấp niệm lớn nhất, cũng là mịt mờ nhất của cả đời ông ta rồi...

Ông ta không chỉ kêu lên một câu, mà là liên tiếp tận mấy lần.

Mãi cho đến khi chúng tôi vào trong hậu viện, dừng trước mấy gian nhà tranh gần như sắp đổ sụp.

Tưởng Thạch mới dừng lại.

Ông ta quay người, trong tròng mắt mờ đục, càng ngấn đầy nước mắt.

Cung cung kính kính phủi bỏ bụi đất trên quần áo mình, ông ta quỳ sụp xuống đất, hướng về phía Thẩm Kế ba quỳ chín lạy!

Thẩm Kế vốn định tránh né, nhưng tôi đã ấn lấy bả vai cô ta, khẽ nói bảo cô ta đừng có né, đây không phải đang quỳ cô ta, mà là quỳ Tưởng Bàn.

Rất nhanh, Tưởng Thạch đã hành lễ xong, sau khi ông ta đứng dậy xong, giọng nói hơi khàn khàn hỏi, liệu có thể để ông ta cõng phụ thân ông ta vào phòng không?

Tôi ra hiệu cho Thẩm Kế đặt Tưởng Bàn xuống.

Trên mặt Tưởng Thạch nở ra một nụ cười, tuy già nua, nhưng nụ cười này đúng thật giống hệt như một đứa trẻ vậy.

Ông ta cõng Tưởng Bàn lên, thân người hơi hơi run rẩy, rõ ràng là dùng hết toàn lực.

Có điều ông ta vẫn kiên định khác thường, từng bước từng bước đi vào trong gian nhà tranh.

Tôi lúc này mới chú ý đến, tròng mắt của Thẩm Kế, cũng hơi có chút đỏ lên.

Việc này khiến tôi có chút ngỡ ngàng, nhìn từ trên chi tiết này, Thẩm Kế tuy lạnh lùng, nhưng nội tâm và bề ngoài trước sau gì vẫn có khác biệt.

Có điều việc này đối với tôi mà nói, tuy có cảm xúc, nhưng đã không đạt được đến mức khiến tâm trạng trong nội tâm tôi xao động rồi...

Trong gian nhà tranh bố trí đơn giản, bên cạnh chính là một phòng ngủ, Tưởng Thạch cõng xác chết của Tưởng Bàn vào trong, đặt lên trên một chiếc giường giát gỗ.

Đầu giường sớm đã được chuẩn bị vải trắng, thậm chí còn có cả một tấm bài vị!

Tưởng Thạch đang sắp xếp bài vị, dùng vải trắng phủ lên trên xác chết.

Tôi vô thức nhìn bốn xung quanh.

Trên vách tường ở bên phải cửa chúng tôi vào, tôi phát hiện có treo một bức vẽ!

Bức vẽ này, hơi có vài phần quen mắt...

Tôi chăm chú nhìn kỹ, lập tức thân người chấn động một phát, trên trán rỉ ra không ít mồ hôi...

Bởi vì trong bức vẽ này, là một người đàn bà trẻ tuổi.

Dung mạo người đàn bà này, đủ để xưng danh hại dân hại nước!

Mái tóc hơi hơi quăn quăn, buông xõa trên vai, một chiếc váy lụa mỏng, giống như tiên tử rơi xuống phàm trần.

Nhưng vẻ đẹp của bà ta, lại quá mức quyến rũ...

Tôi dùng sức cắn đầu lưỡi một phát, mới tỉnh táo lại...

Giọng khàn khàn lẩm bẩm nói: “Hà Trĩ...”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc, đây là một vòng tròn, khoanh tròn lại rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận