Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1133: SỢ THÁO LUI

Vệt máu tràn ra từ trong kẽ đá, lẫn với nước mưa, rồi lại bị xối ra ngoài.

Mưa càng lớn hơn, sấm nổ ầm ầm, lại lần nữa có tia chớp rạch qua, có điều tia chớp này đã không còn trắng nhởn chói mắt như ban nãy nữa.

Tôi nhìn xung quanh bên ngoài hang đá, bầy khỉ núi đã không còn thấy bóng dáng.

Lại hơi ngẩng đầu nhìn nhìn bên trên, tôi không đứng ra ngoài, nhìn không rõ được phía trên thân núi bên ngoài là cái gì.

Nhưng tôi rất rõ, cỗ quan tài cây này là Huyền quan ở trên vách núi, nếu không phải nó đột ngột rơi xuống, khiến bầy khỉ sợ hãi, tôi chắc chắn phải gọi Dương Thanh Sơn ra ngoài cùng giúp đỡ, nếu không song quyền khó địch tứ thủ, khỉ núi lại không sợ phù của đạo sĩ, tôi không đối phó nổi nhiều như thế.

Nhưng Huyền quan đang yên đang lành, lại đột ngột rơi xuống, bản thân điều này cũng rất quái dị...

Đang lúc tôi suy nghĩ đến xuất thần, thì đột nhiên, một tiếng “rắc” khẽ vang lên, nắp của cỗ quan tài cây đó, lại vô duyên vô cớ từ bên rìa nứt ra rồi.

Tôi nhìn thấy rõ nét, vốn dĩ bên rìa nắp quan tài có đinh gỗ phong quan cơ, mà lúc này, lại đều trực tiếp bật ra ngoài, cả cái nắp quan tài “ầm” một tiếng rơi xuống đất.

Tôi lách người, nhanh chóng tránh ra ngoài một chút khoảng cách, nắp quan tài không đập dính người tôi.

Sau khi quan tài mở ra xong, bên trong bèn lộ ra một cái xác chết.

Trên người xác chết này mặc quần áo vải cũ kỹ, chẳng biết đã chết được bao lâu, toàn bộ thân thể đều đã thành một cái xác khô.

Giây tiếp theo một cảnh tượng càng quái dị hơn phát sinh rồi, cái xác khô này hơi hơi chúi nghiêng ra ngoài, ngay tiếp đó bèn ngã ra ngoài.

Kỳ dị là, nó không phải là ngã đập mặt xuống một cách bình thường, mà là cứ thế quỳ thẳng ra bên ngoài quan tài, xác chết hơi hơi chúi nghiêng...

Đầu mày tôi nhíu lại, chằm chằm nhìn xác chết mãi một hồi, nhưng nó không hề có biến đổi nào khác nữa...

Nhìn liếc qua một lượt, nó vừa không hóa sát tác quái, cũng không hề phá xác, chỉ là một xác chết bình thường phổ thông.

Trùng hợp?

Tôi trầm mặc, sau đó khe khẽ lắc lắc đầu.

Gió núi vờn thổi, nước mưa không ngừng bắn vào trong, tôi cảm giác được một tia khí lạnh lẽo.

Vốn dĩ theo quan niệm tôn trọng người chết, tôi định đưa xác chết đặt lại vào trong quan tài, rồi đặt nằm quan tài xuống.

Dù sao như thế này, quan tài rất khả năng sẽ có thể trượt xuống dưới thung lũng tách giãn bất cứ lúc nào.

Nhưng bây giờ mưa thực sự quá lớn, tôi chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý định, nhưng tôi vẫn cứ đặt nằm xác chết ra trên đất, sau đó mới quay lại bên đống lửa.

Tôi kiểm tra qua Ba Thanh một chút, phát hiện hắn lúc này tuy còn chưa tỉnh, nhưng hơi thở ổn định, chắc là do nguyên nhân đặc thù gì đó, khiến hắn ngủ say như chết thế này.

Dựa nghiêng lên vách trong của hang đá, tôi chằm chằm nhìn bên ngoài một hồi.

Tôi sợ đám khỉ núi và con quỷ lông trắng lại tới, liền cũng không dám ngủ.

Tôi nhìn nhìn rương đồng, trong lòng càng kinh hãi, một bên của rương đồng, hóa ra đều xuất hiện một vết cào không nông, vừa nãy nếu tôi không chặn kịp thời, sợ là một cú đó của nó, sẽ chọc xuyên qua đầu tôi.

Tôi lại ngồi một lúc, cơn buồn ngủ khiến ý thức tôi có chút mụ mị.

Tôi lúc này mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, bóng lưng dài rộng của Dương Thanh Sơn đã xuất hiện bên rìa hang đá, hắn không hề quay đầu nhìn tôi, chỉ quay lưng về phía tôi, khoát tay đứng thẳng.

Tôi lập tức thở phào mạnh một hơi, trong lòng rất rõ, Dương Thanh Sơn thế này là đang giúp tôi gác đêm...

Không tiếp tục cố nén nhịn ý thức đã mệt nhoài nữa, tôi nhắm mắt lại, mê man ngủ thiếp đi...

Giấc ngủ này tôi ngủ rất say, không chỉ bởi vì đi đường mệt mỏi, đồng thời còn vì có Dương Thanh Sơn gác đêm, hoàn toàn yên tâm triệt để.

Cuối cùng là tôi bị lắc tỉnh lại, bên tai là một giọng nói hoảng loạn, giọng nói đó đang gọi tên của tôi.

Tôi mở mắt nhìn một phát, Ba Thanh đang dùng hai tay túm lấy bả vai tôi, sốt ruột đến mức trên đầu mồ hôi liên tục túa ra, trong mắt đều là vẻ sợ hãi hốt hoảng.

“La tiên sinh... Có chuyện rồi...” Giọng của Ba Thanh đều đang lập cập.

Hắn thấy tôi tỉnh rồi, trong mắt vụt qua một tia mừng rỡ, nhưng vẻ khiếp hãi thì không hề giảm bớt.

Ngay tiếp đó Ba Thanh liền gấp rút nói với tôi, đêm qua hắn vốn đang gác đêm ngon lành, vô duyên vô cớ bị vật nặng gì đó đập vào gáy một phát, trực tiếp liền ngất luôn.

Đợi lúc hắn tỉnh lại, bên ngoài đã dựng đứng một cỗ Huyền quan bị rơi xuống, còn có một cái xác chết đang quỳ, phía dưới Huyền quan hóa ra còn đang đè mấy cái xác khỉ...

Tốc độ nói của Ba Thanh cực nhanh, trong giọng nói đều toát lên vẻ sốt ruột.

Đầu tôi khẽ lắc qua lắc lại, lúc này mới coi như triệt để tỉnh táo.

Thấy Ba Thanh sợ hãi sốt ruột thế này, tôi lắc lắc đầu, thở hắt ra một hơi dài, bảo hắn đừng hoảng, đã không sao nữa rồi.

Mặt của Ba Thanh vẫn cứ trắng bệch, trong thần sắc toát lên vẻ bất an mãnh liệt, nói: “La tiên sinh, lấy đâu ra mà không sao được, quan tài của tổ tông đều rơi cả xuống, còn đập chết cả khỉ rồi, chuyến này của chúng ta, sợ là sắp xúi quẩy rồi...”

Tiếp sau nữa, Ba Thanh lại nói tiếp một đống.

Thứ nhất ý của hắn là quan tài rơi xuống dưới rất xui xẻo, thứ hai, có khỉ chết trước mặt chúng tôi, chắc chắn sẽ bị đàn khỉ nhắm tới, không chừng sẽ dụ quỷ lông trắng tới lén lút bám theo chúng tôi, tới lúc đó nguy hiểm bèn lớn rồi...

Dù gì đêm qua Ba Thanh cũng đều ngất xỉu, không biết đã phát sinh chuyện gì.

Tôi cũng không giấu giếm, đem chuyện phát sinh đêm qua kể ra, đương nhiên, tôi không nhắc đến Dương Thanh Sơn.

Chỉ là kể chuyện con quỷ lông trắng trùm da người tới mò đồ của tôi, tôi tỉnh dậy, nó dẫn đàn khỉ định vào tấn công chúng tôi, cỗ quan tài này vừa hay rơi xuống, dọa chạy bầy khỉ, coi như là cứu chúng tôi một mạng.

Hơn nữa tôi còn bảo với Ba Thanh, đám khỉ này sớm đã bám theo chúng tôi rồi.

Xác khỉ ở trong căn nhà gỗ đó bọn chúng không động đến, chính là đang dụ người hái thuốc khác tới, chắc là để báo thù tất cả người hái thuốc...

Vẻ mặt vốn đã trắng bệch của Ba Thanh, lập tức liền trở nên tái nhợt.

Trong mắt hắn ngoài khiếp sợ, lại có thêm một tia ngơ ngác.

“Quan tài của tổ tông, cứu mạng của chúng ta?”

[Giải thích từ dịch giả]

Huyền quan: Quan tài được táng theo phương pháp Huyền táng hay Huyền quan táng, tức táng bằng cách treo quan tài trên vách đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận