Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 609: CẢ THÔN PHÁ XÁC

Hơn nữa những người dân thôn này, trong miệng đều đang lẩm bẩm niệm cái gì đó, chỉ có điều chỉ có thể nhìn thấy động tác, còn video lại không có âm thanh.

Giây tiếp theo, từ tường bao bốn xung quanh lại bước ra không ít người.

Những người này mặc quần áo đen xì, nhìn trông giống như áo liệm, đội mũ đỉnh tròn màu trắng, trong tay không một ngoại lệ, đều cầm một cái mũi khoan đen xì xì, cùng một cái búa nhỏ.

Bọn chúng đi đến trước mặt những người dân thôn kia, mũi khoan trong tay đặt lên trên đỉnh đầu của dân thôn.

Gần như là đồng thời đóng búa xuống!

Không một tiếng động, nhưng tôi lại cảm thấy màn hình vụt rung mạnh một phát, bên tai cũng có một tiếng coong giòn giã!

Mũi khoan bị đóng vào trong đầu của những người dân thôn đó...

Không đủ nhân công, bọn họ một lần không đóng đinh tất cả dân thôn được, nên xong một người, lại đi tới người tiếp theo.

Dân thôn giống như ngây dại đần độn vậy, chẳng một ai phản kháng, thậm chí có người trên miệng còn nở nụ cười.

Tôi nhìn mà vô cùng ớn lạnh, trên trán mồ hôi liên tục túa ra.

“Tới muộn rồi... Bọn họ đều...” Giọng tôi khản đặc vô cùng, Trương Nhĩ nheo mắt lại nói: “Những người này toàn bộ đều đã mất thần trí, chết thế này mà cũng đều không phản kháng. Sợ rằng tên Lý Đức Hiền đó cũng là bị lật nắp hộp sọ như thế này đây.”

Lòng tôi càng lạnh ngắt hơn, nói: “Trước tiên nói với Mao quan chủ...”

Trương Nhĩ lắc đầu: “Để bọn họ đi phía trước, bọn họ cần xả giận, cậu cũng không cần quá tự trách, một là không cần thiết, bọn chúng tham tài đâm đầu vào chỗ chết, hơn nữa mục đích đều là hại cậu nên mới mắc lừa, hai là chúng ta vốn đã chẳng hiểu nhiều về thủ đoạn của bọn chúng, bây giờ có đoạn video này, tuy tôi xem không hiểu, những chắc chắn có thể tìm ra người có thể xem hiểu được.”

“Giết bao nhiêu người như thế, những người này nhà họ Thích đều chết chắc rồi.”

Tôi im lặng không nói gì.

Lúc này video vẫn còn lại mười mấy giây nữa, những người nhà họ Thích đó dùng mũi khoan cạy thứ gì đó ra, tôi lờ mờ nhìn thấy ở phía sau, trên một chiếc ghế mây, có ngồi một lão già, lão đội mộtt cái mũ trắng đỉnh tròn nhỏ, vẻ mặt sung sướng.

Đó đích thực không phải là lão già trộm thọ, mà là Thích lão gia.

Có điều trong video, lão gia nhà họ Thích trông trẻ hơn không ít, nếp nhăn trên mặt dường như đều nhẵn phẳng ra rồi.

Ngoài số người đang không ngừng đóng vỡ đầu đám dân thôn kia ra, còn có mấy người nhà họ Thích đang thu gạo máu ở trong bát.

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên có mấy người ngẩng đầu lên, ánh mắt bọn họ nhìn chòng chọc ra, hình như là chửi mấy câu, đi lên phía trước!

Video đột ngột dừng lại...

Tôi cũng nghẹt thở một phát, hạ giọng lẩm bẩm một câu: “Hy vọng Trần Tiểu Bàn không sao.”

Còn khoảng tầm mấy trăm mét là có thể tới căn nhà nát của nhà họ Vương.

Tốc độ của người đi trước nhanh hơn không ít, gấp rút hơn rất nhiều.

Chúng tôi thông qua video nhìn thấy được phía trước đã phát sinh những gì, đoàn người Mao Nguyên Dương cũng có người đi phía trước thăm dò, sợ rằng cũng đã biết tình hình rồi.

Tôi và Trương Nhĩ cũng tăng tốc lên.

Không quá hai phút, phía trước đã có một số người dân thôn đang hoảng sợ hét lớn giết người rồi, sau đó tháo chạy ra ngoài!

Tốc độ của Mao Nguyên Dương càng nhanh hơn, gần như là lao lên trước như tên bắn!

Trong số những người dân thôn đó tôi nhận ra mấy người, bọn họ chẳng có thù oán gì với nhà tôi, trước đây đối xử với tôi cũng không tồi.

Lập tức tôi liền hiểu ra, những người này chính là những người đang tụ tập hóng hớt mà người thăm dò đó nói?

Video chẳng qua vừa mới phát sinh phút trước, bọn họ tháo chạy ra ngoài thời gian cũng vừa vặn trùng khớp.

Tôi và Trương Nhĩ không lên trước ngăn cản, mà tiếp tục lao nhanh về phía trước.

Chưa tới nửa phút, trước mắt đã xuất hiện hình dáng khu nhà bỏ hoang của nhà họ Vương.

Mà đám đạo sĩ tản ra kia, đã từ vị trí phía sau đánh dồn lên trước!

Trực tiếp bao vây cả khu nhà họ Vương lại!

Mao Nguyên Dương và hơn mười phong thủy sư kia bước vào trong cổng nhà họ Vương trước.

Tôi và Trương Nhĩ đi vào theo sau!

Tràn ngập cả khu nhà đều là thứ mùi máu tanh khó ngửi.

Trên đất quỳ gần trăm người dân thôn, những người dân thôn này đều quay lưng về phía chúng tôi, trên đỉnh đầu bọn họ còn đang cắm nửa mũi khoan, lúc này không biết sống chết ra sao...

Bát gần như đều trống trơn.

Những người nhà họ Thích kia rõ ràng là đang thu dọn, chuẩn bị rời đi.

Lão già nhà họ Thích ngồi trên ghế kia cũng đang mặt tươi hơn hớn.

Chúng tôi đột ngột xông vào, lập tức khiến mặt lão già nhà họ Thích đột ngột biến sắc, nhữngngười còn lại của nhà họ Thích kia, cũng đều biến sắc, bọn chúng đều ngạc nhiên nghi ngờ nhìn chúng tôi.

Rõ ràng, lão già nhà họ Thích và người nhà họ Thích đều chưa từng gặp Mao Nguyên Dương và những phong thủy sư, đạo sĩ này, bị vây chặt cứng, gần như đều loạn hết cả thế trận.

“Chúng mày là ai? Đừng có làm việc bao đồng, nếu không, sau này tao đến nhà lấy mạng chúng mày!”

Lão già nhà họ Thích vụt đứng dậy, giọng của lão the thé chói tai, càng toát ra chút vẻ uy hiếp.

Đột nhiên lại có người hét một câu: “La Thập Lục! Là người La Thập Lục đưa đến! Nó ở phía sau!”

Tôi một tay sờ lên gậy khóc tang. Giọng của người này tôi nghe rất rõ, chẳng phải chính là tiếng của Thích Mâu sao?!

Mí mắt giật điên cuồng nhìn những người dân thôn thê thảm này, dạng thương tích thế này, sợ rằng đều đã...

Tôi trước sau vẫn có chút mềm lòng, trơ mắt nhìn người chết, vẫn thấy không đành lòng...

“Mao quan chủ, đừng bỏ qua bất cứ kẻ nào, đều bắt lại hết! Bọn chúng biết một số thủ thuật trộm thọ!” Tôi gầm nhỏ một tiếng, vụt rút gậy khóc tang ra, thân gậy nặng nề, vung lên khó khăn, nhưng mang theo một luồng lực mười phần mạnh mẽ.

Trương Nhĩ đột ngột một phát ấn lấy vai tôi, lão lắc lắc đầu.

Phía trước truyền lại tiếng quát lạnh lùng của Mao Nguyên Dương: “Không cần cậu phải dạy tôi làm việc!”

Mao Nguyên Dương giơ cao thanh Mậu Đào Kiếm trong tay, nghiêm giọng quát lên: “Những kẻ tội ác chồng chất này, toàn bộ đều bắt hết! Nếu như chúng nó động thủ, tình huống tự vệ dao kiếm không có mắt!”

Mao Nguyên Dương ra lệnh một phát, đám đạo sĩ lưu lại ở phía sau kia, trực tiếp ào lên phía trước, thậm chí còn người còn va ngã dân thôn đang quỳ dưới đất.

Càng khiến cho máu me tung tóe.

Nhưng đột ngột, gã phong thủy sư mặt dê núi kia lại thay đổi thái độ, gã ngạc nhiên kinh hãi hét lên: “Lùi sau! Toàn bộ lùi sau!”

“La bàn kim nghịch bay nghiêng, kim chìm đâm vào Địa mẫu Phiên tinh Phong thủy bàn, những người này một khi tắt thở, đều sẽ phá xác! Toàn bộ đều là quỷ quái!”

Câu nói này của gã quá đột ngột, tiếng nói cũng quá lớn, gần như vang vọng khắp cả khu nhà đến mức hình thành hồi âm.

Cũng đúng vào lúc này, người dân thôn bị va ngã ban nãy kia đột ngột đứng thẳng người dậy, hắn lại đang giơ tay lên trực tiếp rút luôn cái mũi khoan trên đỉnh đầu xuống, rồi đâm thật mạnh vào giữa lưng của một đạo sĩ ở trước mặt!

Đột nhiên chân trời nổ ầm một tiếng sét!

Vốn là ngày đêm đen gió lộng, mà bỗng biễn thành mây đen che khuất ánh trăng, gió lớn như quỷ khóc.

Trương Nhĩ càng dùng sức ấn lấy bả vai tôi, kéo tôi lùi tránh ra phía cổng khu nhà!

Tôi ngoài kinh sợ ra, trên người cũng toàn là da gà, cũng chẳng biết là vì bị những lời mà gã phong thủy sư mặt dê núi kia nói, rằng ở đây toàn bộ đều là phá xác làm cho kinh sợ, hay là do xác chết ở đây thực sự quá nhiều nữa...

Mà phá xác thì, Lữ Xảo Nhi chính là phá xác!

Bao nhiêu dân thôn thế này nếu như chết xong phá xác tác quái, đạo sĩ có nhiều cũng làm gì được? Tác quái lên, thì không còn là đạo sĩ bắt người nữa, mà là đạo sĩ “giết người” rồi!

“Chú Trương, không thể tọa sơn quan hổ đấu nữa, bắt buộc phải cùng đối phó...” Tôi cắn răng mở miệng, không chịu lùi ra sau.

Giọng của Trương Nhĩ toát ra vài phần ác liệt: “Tôi biết lão muốn làm gì rồi, Thập Lục, cậu đừng bốc đồng, chuyến này của chúng ta kể cả có chết mất vài người, cũng tuyệt đối không lỗ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận