Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 586: MÀY LÀ MỆNH GÌ?

Phùng Quân đã bò dậy rồi.

Hắn rút từ thắt lưng ra một cây côn thép sáng loáng, đập về phía cái đầu chỉ còn sót lại vài sợi tóc của lão già.

Rõ ràng lực đánh của hắn đã trở nên yếu hơn bất cứ lúc nào, gần như đã là nỏ mạnh hết đà.

Lão già căn bản không tránh né, mà bốc một nhúm đất thọ, rồi lại nhét vào trong mồm.

Khí đen trên mặt Phùng Quân càng nhiều hơn, cũng bắt đầu xuất hiện tướng mặt mệnh mỏng.

Tôi đã hoàn toàn hiểu rõ rồi.

Đất ở trong cái bát đồng, không biết tại sao lại đang chứa đựng mệnh số của Phùng Quân, đây chính là thủ đoạn cắp mệnh trộm thọ!

Thích lão gia đưa tôi tới đây, chính là để tôi đi nạp mạng!

Còn lão ở trong nhà mỗi ngày một bát gạo, tôi cũng đã nghĩ ra chỗ gạo đó từ đâu tới rồi.

“Phùng Quân, đừng để lão ăn chỗ đất đó nữa!”

Tôi vụt bước ra ngoài mấy bước, lão già kia đột ngột ngẩng đầu lên, hai con mắt chằm chằm nhìn tôi chòng chọc.

Lập tức, ánh mắt lão trở nên vô cùng sắc bén, thấp thoáng trong mắt còn có đôi phần hưng phấn: “Hóa ra còn có một đứa đi theo, Đường phục? Phong thủy tiên sinh?” Thân người Phùng Quân run lên một cái, hắn vốn định đập đầu của lão già, lúc này lập tức rút tay một phát, trực tiếp vụt về phía cổ tay của lão.

Lão già này cười gằn một tiếng, đem đất thọ trong bát đổ một phát về phía mặt Phùng Quân.

Động tác của lão càng nhanh hơn, cái tay còn lại túm luôn lấy cổ tay của Phùng Quân.

Phùng Quân vốn đã yếu ớt, mà thân thủ của lão già này thì nhanh gọn, vừa túm lấy Phùng Quân, đồng thời vừa bôi đầy đất lên mặt hắn.

Giấy tiếp theo, lão một phát đạp trúng ngực Phùng Quân.

Phùng Quân làm gì còn sức lực phản kháng? Đau hự một tiếng rồi hoàn toàn co quắp trên mặt đất.

Tất cả những việc này đều phát sinh quá nhanh, lão già lại hướng về phía tôi cười cười một cách kỳ dị, quay người chui vào trong căn nhà.

Tôi đã xông đến bên cạnh Phùng Quân, cũng không kịp để ý xem tình trạng của hắn, mà trực tiếp đuổi theo luôn vào trong nhà.

Giây phút vừa vào trong, ánh sáng trong nhà rất tối, việc ánh sáng thay đổi đột ngột thế này khiến trước mắt tôi tối sầm.

Tôi nhanh chóng mò lấy điện thoại ra, một phát liền mở đèn pin lên, thận trọng quan sát tứ phía.

Phòng trong căn nhà vách đất này kỳ thực không nhỏ hẹp đến thế, chỉ là quá âm u, cộng thêm bờ tường nặng nề, nên cảm giác rất chật hẹp.

Chỉ nhiều nhất là khoảng mười mấy giây đồng hồ, mà lão già đó đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Ít nhất là nhìn một lượt thì tôi chẳng tìm thấy lão ở đâu cả.

Góc nhà có một cái giường ván gỗ, những vị trí còn lại thì có rất nhiều quan tài...

Số quan tài này đều đang dựng đứng ở cạnh tường, hơn nữa quan tài không hề đóng nắp.

Càng khiến tôi tim đập chân run nữa là, trong mỗi cỗ quan tài đều có một xác chết.

Chỉ riêng việc nhìn thấy xác chết thì làm sao khiến tôi sợ hãi được.

Thời gian dài như vậy, kinh qua bao nhiêu chuyện như thế rồi, số xác chết mà tôi nhìn thấy đã quá nhiều quá nhiều.

Sở dĩ khiến tôi cảm thấy khiếp hãi, chính là bởi cách ăn mặc của những xác chết này...

Có xác chết mặc Đường phục, thắt lưng bọn họ có đeo đồ nghề của Phong thủy sư dạng như la bàn, kính đồng bát quái.

Còn có xác chết mặc Đạo bào, bọn họ đeo trên người các dạng pháp khí của Đạo sĩ như kiếm gỗ đào, phất trần.

Gần như tướng chết của mỗi xác chết đều là tướng mệnh hư mày đứt, mũi gãy, ấn đường nứt toác!

Những người này đều bị cắp mất mệnh, trộm mất thọ á!

Bất thình lình tôi liền nghĩ tới, lão già vừa nãy chắc chắn không phải chỉ làm chuyện này một hai lần, Thích lão gia mới bắt đầu học, chắc chắn là do lão truyền thụ.

Lúc trước lão ăn đất thọ tưới đẫm máu của Phùng Quân liền nôn ra ngoài, nói Phùng Quân không phải Phong thủy sư.

Lão ở trên núi đợi, lừa những Phong thủy sư này lên núi, bọn họ bèn có đi không có về?

Trong nháy mắt nghĩ rõ những điểm này, trong lòng tôi càng ớn lạnh hơn.

Có thể giết chết những Phong thủy sư và đạo sĩ này, lão già này tuyệt đối không đơn giản, đá chọi đá với lão thành không chết không thôi, đối với tôi mà nói chẳng chút ích lợi gì.

Tôi đang chuẩn bị quay người đi luôn.

Kết quả soạt soạt một tiếng khẽ vang lên, sau lưng tôi như có thứ gì đó rơi xuống, kéo theo một luồng gió lạnh.

Luồng gió đó thổi vào mang tai tôi, giống như có người ở sau lưng đang phả hơi vào tai tôi vậy.

Trong nháy mắt, toàn thân tôi da gà nổi lên dày đặc, da đầu như nổ tung ra.

Tôi không quay đầu lại, chân đá thật mạnh một cú ra sau!

Luồng khí này, tôi cũng chẳng biết là do người thổi hay là thứ gì thổi, tùy tiện quay đầu sợ bị thổi tắt đèn luôn.

Cú đá này tôi dồn hết sức lực, nhưng rẹt một tiếng khẽ vang lên, giống như đạp xuyên qua một lớp giấy vậy.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực quay người lại, thứ bị tôi đạp rách, hóa ra là một cái hình nhân...

Nó bị treo trên đầu một sợi thừng mảnh, thõng trước mặt tôi.

Hình nhân không có mặt, quần áo gấp giấy thì có màu sắc lòe loẹt.

Cái khuôn mặt giấy trắng trơn không có ngũ quan ấy đang đối diện với tôi, đừng hỏi bức bối đến mức nào.

Tôi thầm chửi bậy một câu, một phát đánh cái hình nhân qua một bên định đi ra ngoài.

Kết quả tay tôi lại đánh lên trên một thứ vô cùng cứng chắc, tôi xuýt xoa một tiếng, hít ngược một hơi khí lạnh.

Soạt một phát, ngực của hình nhân bị phá rách ra một cái lỗ to, thứ chui ra ngoài hóa ra lại là hai cánh tay vô cùng khô héo.

Trên cái đầu nhẵn bóng của lão già đó, chỉ còn sót lại mấy sợi tóc đung đưa theo gió, trong mắt lão đều là vẻ tham lam khát vọng, lão một tay túm luôn lấy tay phải của tôi, cánh tay còn lại thì ấn lấy tay trái của tôi.

Nói thật, động tác của lão đúng là quá nhanh, hơn nữa lão trốn trong hình nhân, tôi vừa nãy đích thực có phòng bị, chỉ có điều phát hiện là hình nhân xong liền muốn nhanh chóng ra ngoài, nào có nghĩ đến việc trong hình nhân còn có người trốn?

Giữa ngón cái và ngón trỏ tay trái của lão già, còn kẹp cái bát đồng kia nữa kìa!

Giây tiếp theo, lão trực tiếp bẻ hai tay tôi một phát, rồi chắp thật mạnh một phát vào cái bát đồng, bàn tay tôi liền thành bưng chặt cái bát đồng.

Phần rìa sắc nhọn liền cứa đứt hai ngón tay cái của tôi.

Đau thì không phải là đau buốt, chỉ là đau nhói chút mà thôi.

Trong nháy mắt tay tôi đã rỉ máu ra, trong phút chốc tôi liền cảm thấy cái bát rất nặng, thân người tôi cũng rất nặng, nặng đến mức khó lòng giãy giụa và cử động được.

Hai con mắt của lão già nhìn tôi chòng chọc, sự tham lam trong mắt lão càng nhiều hơn, liếm liếm mép nói: “Một thằng nhãi hậu sinh rất thông minh, cái hộp gỗ dài mày đeo tao nhìn hơi quen quen, bên trong để bàn tính? Mày không phải là Phong thủy sư, mày là Âm dương tiên sinh!” Cái giọng vịt đực của lão già càng chói tai hơn, nhưng ánh mắt của lão lại khiến lòng tôi càng bức bối, rất khó chịu.

Tôi cực lực định giằng ra, nhưng cái cảm giác nặng nề ấy quá mạnh mẽ, còn dữ hơn cả vong nhập...

Co chân lên, tôi lại định đạp lão.

Chân thì miễn cưỡng nhấc lên rồi, khó khăn lắm mới đạp ra được, nhưng lão nhẹ nhàng một phát là đỡ được luôn.

Đầu óc tôi cũng lờ mờ có chút quay cuồng, giống như có âm thanh đang thôi thúc tôi cần phải đi làm việc gì đó vậy.

Mí mắt có chút nặng trịch, vô thức cúi đầu xuống nhìn, rìa cái bát đồng đó sau khi dính đầy máu xong, giống như bản thân cái bát đã có đường vân, đường vân này bắt buộc phải ngấm máu mới xuất hiện.

“Thọ của Âm dương tiên sinh, chắc chắn rất dài, đợi mày bưng đất tới, hiếu kính tao xong, tao sẽ chọn cho mày một cỗ quan tài tốt.” Mắt nhìn giây tiếp theo tôi sẽ mất ý thức, trở thành giống hệt Phùng Quân.

Thế nhưng đúng vào lúc này, cái bát đồng trong tay tôi đột nhiên vụt rung lên một phát.

Đáy bát đã thấm đẫm máu, nhưng đáy bát này, lại đã xuất hiện tận mấy vết nứt...

Bát đồng... Vỡ rồi!

Lão già kinh hoàng thất sắc: “Việc này... Việc này không thể nào, bát lại vỡ rồi... Mày là mệnh gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận