Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 742: NGOÀI DỰ LIỆU, TRONG TÌNH LÝ

“Liễu lão tiền bối... Việc này, tôi thấy là vẫn còn cần bàn bạc thêm, Liễu đạo trưởng anh ta...”

Tôi còn chưa nói hết câu, Liễu Hóa Đạo đã giơ tay ngắt lời tôi.

“Theo quy tắc mà nói, cậu bây giờ là Tiên sư của tộc Khương, chúng ta đã coi như bằng vai, cậu không nên gọi tôi là tiền bối, có điều cậu dù sao vẫn là người vừa gia nhập tộc Khương, còn chưa từng mở đàn tế lễ.”

“Sư huynh quản lý cả nhà họ Liễu, với tộc Khương mà nói, bèn là cấp bậc Đại trưởng lão, cậu vẫn cần tôn trọng ý kiến của huynh ấy.”

“Sư huynh của ông, chắc là bằng vai với ông, vậy thì đối với Thập Lục mà nói cũng coi như bằng vai, không cần nghe theo ý kiến của ông ta chứ nhỉ?” Lưu Văn Tam nói được cái là thẳng, lão châm một điếu thuốc, thái độ không hề có chút nhượng bộ nào.

Liễu Hóa Đạo bình thản nhìn Lưu Văn Tam một cái, nói: “Nếu La Thập Lục đã trở thành Tiên sư vượt quá một số năm nhất định, trong tộc Khương có một số lượng Phong thủy sư không nhỏ, nguyên cả tộc Khương đều tín phục cậu ta, vậy thì cậu ta đích thực không cần nghe theo ý kiến của sư huynh. Chúng tôi tôn sư huynh là bề trên, không phải ngang hàng.”

“Mời.” Liễu Hóa Đạo làm một động tác mời. Sau lưng lão kỳ thực cũng có không ít đạo sĩ đi theo, lập tức liền nhường ra một lối đi.

Ánh mắt của đám đạo sĩ đó nhìn sang tôi không hoàn toàn giống nhau, đại bộ phận người trông rất lạnh nhạt, số ít người thì trông có vẻ nghĩ ngợi, cảm xúc của bọn họ so với những người tộc Khương lúc trước khi tôi và Liễu Dục Chú mới ra ngoài phải ổn định hơn nhiều.

Dù sao đạo sĩ nhà họ Liễu cũng chỉ coi tôi là một người ngoài, còn đối với những người khác của tộc Khương mà nói, tôi là Âm dương tiên sinh có thể truyền thụ Táng ảnh quan sơn cho bọn họ, cũng là tân Tiên sư của bọn họ.

Lúc này tôi cũng không tìm ra lý do từ chối Liễu Hóa Đạo nữa.

Liễu Dục Chú với tư cách là đạo sĩ nhà họ Liễu, nhất định nghiêm khắc tuân thủ quy tắc, nói không chừng bây giờ gã đã qua chỗ Đại trưởng lão rồi.

“Chú Văn Tam, chú thu dọn đồ đạc chút, chuẩn bị xuất phát.”

Lúc tôi đang chuẩn bị sải bước qua trước cửa phòng Trần mù, thì cửa phòng Trần mù vừa vặn từ bên trong mở ra, Trần mù cõng theo bọc vải, thắt lưng đeo gậy khóc tang và trảm quỷ đao, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát rồi.

Lưu Văn Tam không nói gì khác nữa, nhanh chân vào trong phòng, lúc lại lần nữa ra ngoài, sau thắt lưng lão đã lại cõng theo cái gùi kia, đồng thời còn giắt một thanh trảm quỷ đao, đồ nghề của người vớt xác cũng đem theo toàn bộ rồi.

Hai người bọn họ đều đứng bên hông tôi, tôi bèn dẫn đầu đi ra khỏi cổng.

Liễu Hóa Đạo trên cơ bản là đi ngang hàng với tôi, Lưu Văn Tam và Trần mù đi sát sau lưng chúng tôi, những người còn lại thì đi ở phía sau.

Trong quá trình đi lên trước, tôi vẫn đang nghĩ ngợi, chuyện hỏi hai tên đạo sĩ kia Liễu Dục Chú làm đến đâu rồi, có hỏi ra được manh mối gì không, ai từng qua gặp Dương Hưng.

Đồng thời tôi lại lần nữa nhìn ngắm kỹ càng bố cục xung quanh.

Đường mòn không chỉ là một con đường thẳng, từ chỗ khu nhà chúng tôi ở đi vào trong đại khái bốn năm mươi mét, bên phải có một lối rẽ, sau khi rẽ vào, mặt đường vốn có cũng biến thành đường lát đá xanh, lại đi khoảng chừng ba bốn trăm mét, bèn là từng gian từng gian nhà tranh đơn giản.

Nhà tranh có gian để mở cửa, có thể nhìn thấy trong nhà có đạo sĩ hoặc đang xếp bằng ngồi trên giường tọa thiền, hoặc là cúi người trên bàn án cầm bút vẽ phù, còn có một số gian nhà tranh phía trước có đạo sĩ đang luyện kiếm!

Những đạo sĩ này đại bộ phận đều rất trẻ, nhà tranh ít nhất phải có tới cả trăm gian...

Lưu Văn Tam vốn mang biểu cảm xem thường, thậm chí còn lẩm bẩm đôi câu rằng giờ đã là thời đại nào rồi mà còn ở nhà tranh.

Sau khi đi được nửa đường xong, lão liền im miệng không nói nữa.

Tôi có thể nhìn ra được, những đạo sĩ này đều rất chuyên tâm, cho dù là bọn họ bây giờ còn trẻ, đạo thuật không bằng được Liễu Dục Chú, nhưng nhân số lại đủ nhiều, đúng là gặp phải chuyện gì thật, so với đám thủ hạ của Mao Nguyên Dương ở Trường Thanh Đạo Quán thì đúng thật là mạnh hơn tuyệt đối không chỉ một tý một chút nữa.

Cứ thế đi đến tận cùng của con đường lát đá xanh, thì xuất hiện một khu đại viện tường ngoài xây bằng đá xanh, cánh cổng lớn màu xám đậm được đẩy mở vào trong.

Liễu Hóa Đạo đi lên trên đầu, tôi và Lưu Văn Tam, Trần mù hơi hơi tụt sau một chút, cùng lúc ông ta vào trong sân, những đạo sĩ còn lại liền đều dừng lại ở ngoài cổng.

Tôi ngẩng đầu nhìn tấm biển treo ở trên đầu cổng một cái, bên trên được khắc ngay ngắn mấy chữ lớn “Liễu Thị Thuần Dương Đạo Quán”.

Chữ viết này với chữ viết lưu lại trên Khâu Xử Đạo Quan Tinh Trạch là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

Thậm chí trên chữ viết này còn toát ra hơi thở cẩn mật, nghiêm nghị, chữ viết trên Khâu Xử Đạo Quan Tinh Trạch thì phong phú lưu loát.

Cuối cùng vào trong khu nhà chỉ có tôi, Lưu Văn Tam, Trần mù, cùng với Liễu Hóa Đạo vừa vào trong khi nãy, đạo sĩ phía sau không một người theo vào, toàn bộ bọn họ đều đứng thẳng tắp ở bên ngoài cổng, hai tay khoát ra sau lưng.

Liễu Hóa Đạo đứng ở giữa sân, hạ giọng gọi một câu: “Sư huynh, ta đưa tân Tiên sư La Thập Lục tới rồi.”

Cửa của gian chính đối diện với đại viện để mở, bên trong đang đứng một người đàn ông mặc đạo bào, khoát hai tay ra sau lưng.

Ánh mắt của tôi hướng lên trên bóng lưng của ông ta, điều khiến tôi hơi có chút ngạc nhiên là, tóc của ông ta hóa ra lại vẫn là màu đen.

Tuy rằng trong màu đen này vẫn có ánh lên chút trắng, nhưng so với kiểu tóc trắng của Liễu Hóa Đạo mà nói, rõ ràng là trẻ hơn quá nhiều, không giống như là người có tuổi tác lớn hơn Liễu Hóa Đạo.

Giây tiếp theo, người đàn ông đó quay người lại vừa vặn nhìn đối diện với tôi.

Người này giữa trán sinh vân ngang, lông mày rậm, có điều xương gò má lại tương đối cao, môi mỏng, vành tai lộn ra ngoài, dái tai nhọn nhọn.

Cả khuôn mặt trông vô cùng gầy gò, cảm giác mà tướng mạo đem lại cho người ta, chính là ngoan cố cứng nhắc, đồng thời còn cực kỳ khó gần.

Ngoài ra, chính là vẻ quen thuộc, mặt mũi của ông ta, vô cùng giống với Liễu Dục Chú...

Tôi không khỏi mặt hơi biến sắc, trên trán cũng rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng.

“Âm dương tiên sinh La Thập Lục, cậu không học Đạo pháp khiến tôi cảm thấy hơi đáng tiếc, có điều cậu vào tộc Khương làm Tiên sư, cũng coi là tạm được.” Giọng của ông ta toát ra chút nhuệ khí, chung quy nghe vào tai không mấy dễ chịu.

“Mấy ngay hôm nay, đệ tử canh bên ngoài Phị Phát Quỷ nói trong núi có biến cố, có huyết sát phá thổ ra ngoài, tuy rằng toàn bộ đều bị tru diệt, nhưng nhất định có vấn đề, La Tiên sư cậu tới tộc Khương đã được một thời gian, không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa.”

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại một phát, mất tự nhiên nói: “Có huyết sát chui ra ngoài?”

“Theo lý mà nói, lẽ ra không thể có huyết sát chui được ra ngoài mới phải, sau khi Phị Phát Quỷ đổ sụp, sẽ hình thành trận pháp phong thủy mới, cả quả núi đều là nấm mồ, xác phá mồ ra ngoài, điều này đại biểu bên trong đã xuất hiện biến cố.”

“Không sai.” Người đàn ông kia gật gật đầu.

Tiếp đấy ông ta lại nói: “Ngoài thông tin lần đầu tiên đệ tử truyền về, đã là ngày thứ ba không có tin tức truyền về rồi, vậy nên không thể trì hoãn tiếp.”

“Hóa Đạo, Dục Chú đâu? Sao còn chưa tới?” Ánh mắt ông ta hướng lên người Liễu Hóa Đạo.

Liễu Hóa Đạo cung kính trả lời: “Đã lệnh đệ tử đi gọi rồi, chắc rất nhanh là tới.”

Ngay tiếp đó dưới sự giới thiệu của Liễu Hóa Đạo, tôi cũng biết được tên của người đàn ông này là Liễu Tam Nguyên.

Những lời đó của Liễu Tam Nguyên, lại khiến lòng tôi dấy lên rất nhiều nghi ngờ và bất an.

Phị Phát Quỷ xuất hiện biến cố, có huyết sát chui ra ngoài, đạo sĩ canh giữ bên ngoài Phị Phát Quỷ đã ba ngày không truyền thông tin về, vậy chẳng phải, xác suất cực lớn là đã xảy ra chuyện rồi sao?

Ông ta nóng vội khởi hành, cũng coi như hợp tình hợp lý.

Chỉ có điều, Phị Phát Quỷ này tại sao lại có chuyện...

Thi đan còn chưa trả về, Thiện thi còn chưa tỉnh, Xác âm luyến dương không thể nào ra ngoài, Dương Hạ Nguyên cũng không có khả năng tự mình ra ngoài...

Nhưng huyết sát lại ra ngoài rồi, vấn đề trong đây tuyệt đối không nhỏ...

Ngoài ra còn có tướng mạo của vị Liễu Tam Nguyên này giống Liễu Dục Chú đến vậy, ông ta là gì của Liễu Dục Chú?
Bạn cần đăng nhập để bình luận