Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 139: HUYỆT BẠCH HỔ TRỘM XÁC



Nghĩ đến đây, tôi càng thấy không rét mà run!

Vô thức ấn lấy đùi, lòng bàn tay cũng đang toát mồ hôi.

“La âm ba, ngăn để đồ phía trước có nước và bánh quy, ban nãy đi vội quá, cậu cũng chưa ăn sáng, cứ ăn tạm chút ít lót dạ đã.”

Vương Thực gọi tôi một câu, mới lôi tôi ra khỏi trạng thái xuất thần.

Tôi lấy đồ ăn ra, nhét bừa vào mồm, rồi lại tu ừng ực hết nửa chai nước, cảm giác no bụng liền truyền tới.

Một tia nắng sớm chiếu qua cửa xe rọi lên mặt tôi, hơi ấm thấm qua làn da, tôi nheo mắt lại, mới xua tan đi vài phần sợ hãi.

Tôi cũng hít một hơi thật sâu, nói với mình, sợ chẳng có chút tác dụng nào.

Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Hơn nữa, lúc này chúng tôi đang đi về phía núi, Lưu Văn Tam đang trấn xác, tôi có thể điểm mộ, có đầy đủ thời gian để cho Hoàng San San không biến thành huyết sát được.

Tôi nhìn cảnh tượng bên đường không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, cũng hơi nheo mắt lại, suy nghĩ về nội dung trong Trạch kinh, huyệt mộ gì, vừa có thể trấn xác, lại có thể để phúc cho gia tộc.

Lúc chúng tôi rời khỏi khách sạn, vào khoảng bảy tám giờ.

Tám giờ hơn một chút, xe dừng lại.

Đây đã là một đường rẽ nhỏ nối với đường quốc lộ, hoàn toàn cách xa khu ngoại ô thành phố Trường Bình, nhìn ra xa, xung quanh ngoài núi ra, cũng chỉ còn lại toàn là núi.

Con đường nhỏ kéo dài mười mấy phút là đến cuối đường, phía trước là một cây cầu đá.

Cây cầu đá nhỏ chỉ cho người đi qua, dưới cầu là một con suối nhỏ, suối lượn quanh một ngọn núi không cao lắm.

Bên trên núi rừng cây rậm rạp, dưới chân núi nước biếc chảy qua.

Hơn nữa sông trước núi sau, đơn thuần nhìn trên bề mặt, đây đích thị là một núi phong thủy tốt, lập mộ an nhà đại khái đều sẽ không có vấn đề gì.

Có điều, đây chỉ là những thứ nông cạn nhất, phương vị phong thủy của núi không giống nhau, một số núi chôn một số người thì là cát sơn nhuận thổ, đổi sang người khác thì khả năng khiến con cháu chết sạch.

Đương nhiên, có thể phát sinh chuyện như thế này cũng cực ít.

Muốn dựa vào mộ chôn cất để tạo phúc cho gia tộc, cũng không hề dễ dàng.

Nếu không, cũng đã không có chuyện bao đời vương hầu quan tướng xây mộ cho mình trước mười năm, thậm chí cả hai mươi năm.

Sau khi xuống xe, tôi liền nhìn chằm chằm ngọn núi này một hồi lâu, sau đó lại nhìn những ngọn núi xung quanh khác.

Vương Thực và Hứa Đức Sưởng cũng xuống xe.

Hứa Đức Sưởng rụt rè dò hỏi: “La âm bà, ngọn núi thấp này, là ngọn núi đặt khu mộ tổ của nhà họ Hứa, có vấn đề gì không?”

Tôi lắc lắc đầu nói: “Nhìn sơ thì không có vấn đề gì cả, phong thủy không tồi, nhưng cụ thể vị trí an táng, thì còn phải xem thêm địa lý thế núi.”

Hứa Đức Sưởng và Vương Thực đều lộ vẻ ngơ ngác, không hiểu tôi đang nói gì.

Tôi hít sâu một hơi nói: “Thiên can Địa chi mỗi bên thành mười hai mạch, người chết tục gọi là tiên mệnh, có sáu mươi hoa giáp.”

“Sinh có sinh thần bát tự, mất mạng cũng có giờ chết, Hoàng San San chết trong năm nay, bèn là chết năm Đinh Dậu, chết năm Đinh Dậu kỵ Quý Đinh Nhâm Bính Tỵ Hợi, chỉ cần chôn vào sáu thế núi này, thì sẽ hình thành một loại hung huyệt đặc thù, tên là Bạch Hổ trộm xác!”

“Khi đó, nước bùn thấm vào trong quan tài, rễ cây đâm xuyên, mối trắng gặm xác. Trẻ con sinh ra từ nhánh trưởng nhà họ Hứa, không những đầu óc lú lẫn mà còn khuyết tật, tàn tật. Nhánh giữa chắc chắn sinh ra người gù, mệnh hèn tính nham hiểm. Nhánh út thì là người mù mắt, không thấy ánh sáng.” Nói một hơi xong, tim tôi cũng đập hơi nhanh.

Im lặng một lúc, tiếp tục nói: “Huyệt Bạch Hổ trộm xác trên người đàn bà sẽ càng hung dữ hơn, chỉ một câu, nữ giả Bạch Hổ gia đạo sụp đổ. Đầu tiên phải tránh sáu loại núi này ra, những thứ còn lại đều đơn giản.”

Điều tôi không nói là, Hoàng San San đã từ bạch sát hóa huyết sát, cô ta vốn dĩ đã là hung xác!

Hung xác táng Bạch Hổ, thì sẽ không còn là Bạch Hổ trộm xác nữa, mà là huyết sát ngồi Bạch Hổ, sợ là nhà họ Hứa sau này có sinh thêm con cháu gì, thì cũng đều là quỷ quái.

Đương nhiên, những thứ này mà nói ra, sợ là Hứa Đức Sưởng cũng không lên nổi núi, mà sợ đến mức ngồi bệt lại dưới chân núi này.

Vương Thực đã sợ hãi không ít, Hứa Đức Sưởng thì càng liên tục túa mồ hôi trán, giọng khàn khàn nói: “Vậy La âm bà, ngọn núi này của nhà họ Hứa chúng tôi, có là một trong sáu núi đó không?”

Lúc này tôi đã xem một lượt thế núi ở xung quanh, lại cúi đầu nhìn xuống mặt sông bên dưới cây cầu đá, sau đó mới nói: “Thiên can Địa chi, núi có hai mươi bốn phương vị, Tử sơn hướng Ngọ, Càn sơn hướng Tốn, Cấn sơn hướng Khôn... Vốn dĩ hôm nay chúng ta cần dùng la bàn định phương vị... Chỉ là tôi không chuẩn bị trước, thêm việc quá gấp gáp, chỉ còn cách dựa vào thế núi và hướng núi để phán đoán, một quẻ quản ba núi, suy diễn ra phương vị của núi này, thì có thể xác định được đây là núi gì.”

“Thập Lục, có chắc chắn lắm không?” Đột nhiên, Lưu Văn Tam mở miệng, lão vội vàng hỏi tôi một câu.

Quay đầu nhìn lão một cái, tôi lập tức đồng tử co mạnh.

Chúng tôi đang ở ngoài xe, đứng dưới ánh mặt trời, mười phần ấm áp, Lưu Văn Tam thì ở trong xe, ấn lấy xác chết của Hoàng San San, Hoàng San San thì ngày càng giống như người sống, còn sắc mặt của Lưu Văn tam thì đã có màu xanh đen, tướng mặt cũng có đôi chút biến hóa.

Tôi hơi có chút hãi hùng khiếp đảm, sau đó gật mạnh đầu: “Chú Văn Tam cứ yên tâm, hôm nay cháu bắt buộc tìm đúng núi, cũng bắt buộc phải hạ táng trong hôm nay, nếu không Hoàng San San chắc chắn có chuyện lớn.”

Lưu Văn Tam nghe vậy thần sắc mới dễ coi hơn chút, lão cười cười: “Thế thì Thập Lục, lần này chú Văn Tam phải dựa vào mày rồi, con Hoàng San San này dữ thật, ban ngày ban mặt còn chưa đến giờ, mà trên người chú Văn Tam mày đã lạnh run từng đợt ra.”

Tôi cúi đầu nhìn dòng suối nhỏ bên dưới cây cầu đá, lẩm bẩm nói: “Vong mệnh Đinh Dậu phù hợp táng ở sáu núi con Dần Thân Sửu Mùi Dĩ Tân, muốn Hoàng San San giúp gia tộc hưng thịnh, chỉ cần xem ngọn núi này có phù hợp an táng hay không, là đủ để tránh được nguy hiểm.”

Hứa Đức Sưởng và Vương Thực đều không dám nói chuyện gây nhiễu cho tôi.

Tôi thì lại ngồi xuống đất, cứ nhìn chằm chằm vào phương vị hướng nước chảy của con suối, lại ngẩng đầu lên nhìn hướng mặt trời lên cao, phán đoán hướng chính nam, tìm đúng được phương vị cơ bản, mới có thể xác định được thế núi.

Mấy phút sau, đồng tử mắt tôi lại co mạnh một cái, trên trán cũng có mồ hôi lạnh toát ra.

Lẩm bẩm nói: “Nước chảy từ bên phải, núi ứng với Tân Tuất Quý Sửu, núi này là một trong hai núi Quý Sửu, nếu là Quý, thì sẽ là hung sơn, nếu là Sửu, bèn là đất lành, hai núi song hành, chọn sai là thành công cốc.”

Tôi lập tức đứng dậy, ánh mắt nhìn sang hai bên sườn núi.

Quả nhiên, ở vị trí phía bên phải, gần như là chỉ cách một con đường nhỏ, còn có một ngọn núi nữa.

Hai ngọn núi đều là dạng đồi gò, có điều ngọn núi trước mặt chúng tôi thì là non xanh nước biếc, còn ngọn núi bên cạnh thì lại trơ trọc, bên trên mọc rải rác vài lùm cây thấp tè, nhìn trông khác biệt rất lớn.

Nếu như đặt trước mặt một người không hiểu phong thủy lắm, giữa hai ngọn núi này, sẽ rất thẳng thắn chọn luôn ngọn núi xanh có khu mộ tổ của nhà họ Hứa.

Nhưng tôi sau khi phân biệt phương vị, có thể khẳng định, ngọn núi nhà họ Hứa, là núi Quý!

Ngọn núi ở bên cạnh nhìn trông có vẻ kém hơn, ngược lại lại là núi Sửu! Mà thích hợp để an táng Hoàng San San, thì lại chính là núi Sửu!

Tôi thở hắt ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, chỉ vào núi Sửu phía bên phải, giọng nói còn hơi lẫn hơi thở dốc: “Hứa tiên sinh, núi của nhà họ Hứa các anh đúng là không dùng để an táng được, là núi Quý, chôn ở đây ắt thành Bạch Hổ trộm xác, không chỉ không được chôn Hoàng San San, năm nay nếu có người mất, thì cũng không được chôn ở đây, mà phải chôn vào ngọn núi Sửu bên cạnh. Anh có mua khu đất này về được không?”

Hứa Đức Sưởng gật đầu lia lịa: “Việc này đơn giản! Mua ngọn núi nhỏ này rất dễ, nếu như không mua được, thì tôi cũng có thể thuê vài chục năm.”

Tôi ừ một tiếng, nói: “Được, vậy thì an táng tại núi Sửu, chỉ cần là ngọn núi này, bất cứ vị trí nào đều có thể khiến các nhánh của nhà họ Hứa phát đạt, nhân hưng tài vượng, hơn nữa còn phúc thọ song toàn.”

Hứa Đức Sưởng nghe vậy, dưới đáy mắt liền ánh lên vẻ vui mừng khôn xiết.

Vương Thực ngơ ngác không hiểu: “Nhưng La âm bà, chẳng phải nói là non xanh nước biếc sao, tuy rằng tôi không hiểu, nhưng ngọn núi kia, nhìn trông giống như một ngọn núi nghèo, tôi nhớ mấy năm đầu lúc nhị lão gia qua đời, phong thủy tiên sinh nói ngọn núi đó không tốt, không được chôn người.”

Tôi cười cười, giải thích rằng: “Hai mươi bốn núi, mỗi năm mỗi khác, qua năm Đinh Dậu, núi Sửu sẽ lại không được chôn người nữa. Núi đặt phần mộ với núi để xây nhà phong thủy không giống nhau, phong thủy uyên bác thâm sâu, không phải chỉ một hai câu là có thể nói chính xác hết được.”

Hứa Đức Sưởng phẩy ống tay áo một cái, nhíu mày nói: “Vương Thực, đừng có hỏi nhiều, La âm bà đã nói rõ đạo lý rồi, chú đi lấy cuốc xẻng ra đây!”

Nghe Hứa Đức Sưởng nói vậy, tim tôi lại càng đập đánh thịch một cái.

Bọn họ đến cả cuốc xẻng cũng chuẩn bị sẵn rồi? Tôi còn tưởng là tìm được núi xong, Hứa Đức Sưởng sẽ tiếp tục gọi người đến nữa.

Tôi nhìn thời gian một cái, lúc này vẫn chưa đến giữa trưa, nếu chôn cất luôn thật, thì vẫn còn kịp đào huyệt.

Cũng vào lúc này, Hứa Đức Sưởng lại cười khổ một cái giải thích với tôi rằng: “La âm bà, ông cụ nhà tôi theo dõi sát sao, bây giờ chắc tôi không đưa người trong gia tộc tới được, việc xấu trong nhà không đem ra ngoài nói, vậy nên tôi cũng không liên lạc những người khác đi cùng, bây giờ cậu có thể chỉ một vị trí chính xác không? Chúng ta cứ chôn cất vợ tôi một cách đơn giản trước, sau này tôi sẽ xây một ngôi mộ đẹp cho cô ấy.”

Tôi trầm ngâm một lát, chỉ vào một vị trí.

Vương thực lôi ra hai chiếc cuốc chim, tôi cũng đi giành lấy một chiếc, chuẩn bị cùng giúp.

Lão liền lôi tiếp ra một cái xẻng.

Tôi dẫn bọn họ đến chân núi Sửu, chọn một vị trí cách sông nhưng lại có thể nhìn thấy sông, rồi bắt đầu đào huyệt.

Hứa Đức Sưởng và Vương Thực cũng đến đào cùng.

Cùng lúc này, tôi mới đột nhiên nhìn thấy, ở chân ngọn núi chôn mộ tổ nhà họ Hứa bên cạnh, vô duyên vô cớ, chui ra bao nhiêu là mối trắng to đùng!

Chúng bò dày đặc nhung nhúc trên đấy, dường như đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi bên này.

Việc này khiến tôi cảm thấy đầu tóc tê rần, hãi hùng khiếp vía.

Quả nhiên tôi phán đoán không sai! Núi Quý tất sẽ thành Bạch Hổ trộm xác!

Phía trong xe, Lưu Văn Tam đột nhiên hét lên một tiếng kinh hoàng: “Địt! Thập Lục, chúng mày mau qua đây giúp một tay!”

“Bao nhiêu là mối trắng chết tiệt! Sắp bò lên trên xe rồi!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận