Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 428: VÀO ÂM LONG

Trần mù vẻ mặt nghiêm trọng gật gật đầu với tôi.

Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, tôi cũng chẳng kịp giải thích với Lưu Văn Tam, mà mở luôn hộp gỗ đeo trên người, lấy Kim toán bàn ra.

Ngồi xếp bằng xuống dưới mặt đất, ngón tay nhanh chóng chuyển động trên bàn tính, tiếng lách tách giòn giã không ngừng vang lên.

Cùng với việc mấy nhánh núi không ngừng rung chuyển, đất đá xung quanh bay lên, Âm tiên sinh, Trần mù, Thẩm Kế đều đứng chắn trước mặt giúp tôi chặn đất đá.

Lúc này Lưu Văn Tam dường như cũng đã hiểu ra, nhấc trảm quỷ đao lên, cảnh giác nhìn bốn xung quanh.

Một khi có đất đá bay đến gần chúng tôi, Lưu Văn Tam liền vung đao chặt chém.

Được cái chúng tôi cách những chỗ nhánh núi đang rung lắc này còn một khoảng tương đối, không có đá tảng đặc biệt lớn bay tới gần, chứ nếu không sợ là trảm quỷ đao của Lưu Văn Tam có lợi hại đến đâu, cũng chẳng cách gì chặn được.

Trong đầu thầm nhẩm sinh thần bát tự của Trần mù, tôi cũng theo thứ tự mà gẩy lên trên bàn tính.

Khi ngón tay dừng lại, trên Kim toán bàn đã hiện ra một tướng quẻ, là Khảm thượng Khảm hạ, Khảm là quẻ Thủy!

Tôi chằm chằm nhìn hạt bàn tính, lẩm bẩm: “Tập Khảm, hữu Phù. Duy tâm hanh, hành hữu thượng.” (Nguyên văn từ ‘Dịch Kinh - Khảm’, ý chỉ Quẻ Khảm trùng lặp, tượng trưng cho nguy hiểm trùng trùng. Duy chỉ có lòng thành, mới khiến nội tâm hanh thông, nỗ lực tiến về phía trước ắt sẽ được sùng bái.)

“Cùng quẻ chồng chất, hai Khảm chồng lên nhau, đều là nguy hiểm từ nước, trở ngại nghìn trùng. Trong đó thực chất lại có cơ hội sống, hư linh mà hanh thông, đi hướng lên trên...”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn dãy núi đang rung chuyển nứt toác đất đá mù mịt mà không khỏi ngạc nhiên.

“Cơ hội sống của tướng quẻ này ở đâu?” Âm tiên sinh nhanh chóng hỏi tôi.

Dùng Trần mù để bói quẻ, thứ bói chính là cơ hội sống, bởi vì mạng của lão đủ cứng, nếu như trong số chúng tôi ai không có khả năng chết nhất, thì nhất định chính là Trần mù.

Chỉ có điều những gì tướng quẻ này biểu hiện, tuy rằng có cơ hội sinh sinh bất diệt, nhưng cơ hội này lại là bước đi hướng lên trên...

Đi lên trên là núi lở mà! Núi lở rồi, thì đi kiểu gì? Nạp mạng à?

Tôi không lập tức trả lời Âm tiên sinh, mà mím chặt môi, tư duy nhanh chóng chuyển động.

Sắc mặt của Âm tiên sinh cũng trở nên càng khó coi, càng phức tạp hơn.

Ông ta đột nhiên nói một câu: “Thẩm Kế, bất chấp mạng sống, con cũng phải đưa La Thập Lục ra ngoài.”

“Thầy chết ở đây cũng xong, nhưng con nhất định phải đưa cậu ta về núi Kế Nương, hiểu chưa?”

Thời điểm này, tròng mắt Thẩm Kế đã đỏ lên, nước mắt không ngừng dưng dưng trong khóe mắt.

Trong chớp mắt, biểu cảm của Âm tiên sinh cũng bình tĩnh lại.

Ông ta ngoảnh đầu nhìn Trần mù và Lưu Văn Tam, nói: “Chắc rằng hai vị cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý rồi, nữ đồ đệ này của tôi thân thủ tạm được, có điều nó chỉ có thể đưa được một mình La Thập Lục ra ngoài, chúng ta đi theo hộ tống, tiễn chúng nó một chặng trước, có thể theo chúng nó đi được bao xa thì đi, không cầu rời khỏi đây được, chỉ cầu phá được đám đá loạn này!”

Trần mù được cái cũng khôi phục bình tĩnh rất nhanh, lão nói một câu: “Được.”

Lưu Văn Tam nhổ một bãi nước bọt, nói: “Tôi đánh trận đầu!”

Ba người họ lập tức liền chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Kế nhắm mắt lại, rõ ràng đang ép nước mắt về, cô ta giơ tay liền định dùng dây roi buộc lấy thắt lưng của tôi.

Tôi lập tức lùi ra ngoài mấy bước, lắc lắc đầu, ánh mắt cũng rất kiên quyết: “Nếu đi chắc chắn là phải cùng đi, tướng quẻ này không hề là cục diện phải chết!”

Âm tiên sinh còn định nói, Lưu Văn Tam và Trần mù cũng đang định mở miệng, thì ánh mắt của tôi đã dán chặt vào thân núi đang không ngừng sụt lở kia, giơ tay lên cắt ngang lời bọn họ định nói.

Tôi nhanh chóng phân tích toàn bộ tướng quẻ một lượt ở trong đầu.

Quẻ Khảm thượng Khảm hạ này, Sơ Lục hào là thân ở hoàn cảnh nguy hiểm, rơi vào trong cạm bẫy gây nên nghìn trùng khó khăn.

Phù hợp với cái bẫy mà người ở trong quan tài gỗ dẻ đó đặt ra, từ chỗ cửa sinh của bố cục Lộc tồn Hành long giả bị dẫn dụ vào trong đây.

Lục nhị hào Lục tam hào, đều là bản thân ở trong hoàn cảnh nguy hiểm không thể thoát ra, tiến lùi đều có nguy hiểm, không nên có bất cứ hành động nào.

Lục tứ hào thì lại hiển hiện rằng dùng cơm rượu kết giao bạn bè, thoát nạn thoát hiểm...

Lục ngũ hào thì là cạm bẫy tuy vẫn chưa bị phá hoại, nhưng nguy hiểm nhỏ đã bị loại trừ, không còn tai họa.

Thượng lục hào cuối cùng, thì là bị nhốt trong tù ngục.

Bởi vì quẻ này bói ra từ trên người Trần mù, nên tất cả mọi thứ đều có liên quan đến Trần mù.

Bắt đầu từ Lục tứ hào, thì đã không còn là chuyện ở trong núi này nữa, tôi không kịp nghĩ nhiều đến vấn đề mà sau này Trần mù sẽ gặp phải.

Lục tam hào Lục tứ hào nói tiến lùi đều có nguy hiểm, không được có bất cứ hành động nào, toàn bộ tướng quẻ hiển hiện cơ hội sống là đi lên phía trên, mới có thể thoát hiểm.

Nhưng như thế chẳng phải là mâu thuẫn với nhau sao?

Người đã sắp chết, nên tướng quẻ cũng hỗn loạn sao?

Tôi không cam tâm, tướng quẻ làm sao có thể loạn được? Chúng tôi cũng quyết không thể đều chết ở đây được!

Cũng đúng vào lúc này, Lưu Văn Tam đột nhiên nói một câu: “Thập Lục, mày đừng rề rà nữa, chú Văn Tam với cả chú Trần mày, cũng sống đủ rồi, còn đợi thêm nữa là đến cả mày cũng không thoát nổi.”

“Âm tiên sinh đã bỏ cả mạng vào đây, mày bắt buộc phải hoàn thành lời hứa.”

“Phía dưới này còn có sông ngầm nữa kìa, đợi lúc nữa mày đi, chú Văn Tam đưa mấy lão xuống dưới nước, trên người mày cũng có cổ ngọc, sau này đến nhặt xác cho bọn chú, không được thật thì tìm nhà họ Cẩu tới giúp.”

Âm tiên sinh cũng nhìn Thẩm Kế một cái, Thẩm Kế không nói lời nào, cây roi dài vụt một tiếng liền quấn lấy eo tôi.

Nhưng lời của Lưu Văn Tam, lại khiến đầu óc tôi chấn động.

Toàn thân trong chớp mắt đều cứng đờ cả lại.

Tư duy hỗn loạn trong đầu, trong nháy mắt đều như được xua tan mây mù vậy.

Tướng quẻ, cũng lập tức hoàn toàn hiện rõ nét lên!

Đây nào phải là tướng quẻ hỗn loạn, tướng quẻ đã rõ ràng đến cực điểm rồi!

Ngay lập tức tôi buột miệng kêu lên: “Nước! Đi lên trên là nước! Không có bất cứ hành động gì cũng là nước!”

“Dòng nước thông thường chảy xuống chỗ thấp, nhưng nước của sông ngầm, thì sẽ lại chảy lên trên mặt đất, đây ngược lại là đi lên chỗ cao. Nước lợi vạn vật mà không tranh, nhìn như không có hành động, nhưng lại là sự bắt đầu của cơ hội sống!”

“Cơ hội sống của tướng quẻ này, ở trong nước!” Tôi vụt quay người, chỉ vào đầm nước kia!

Lúc này đầm nước đã hạ xuống non nửa, toàn bộ đáy đầm nước hiện ra là một hình cung bán nguyệt, giống như nước trong đầm chỉ phun ra từ một cái hố nguồn ở bên dưới cùng vậy.

Hai người Lưu Văn Tam, Trần mù đưa mắt nhìn nhau, Âm tiên sinh cũng nhíu chặt đầu mày, Thẩm Kế thì ngơ ngơ ngác ngác.

Hơi thở của tôi vô cùng gấp gáp, sau khi nghĩ thông tướng quẻ này xong, liền càng cảm thấy tuyệt đối không sai được.

Lúc này, Âm tiên sinh lại đột nhiên nói một câu: “La Thập Lục, sau khi xuống dưới xong, nếu như xảy ra sai sót, thì đúng thật sẽ chết ở trong đó. Bây giờ để Thẩm Kế đưa cậu đi, nó có thể đưa cậu ra ngoài, núi băng không có đường ván, nó cũng có thể lên xuống dễ dàng.”

Tôi chằm chằm nhìn Âm tiên sinh, cũng trịnh trọng mở miệng nói: “Âm tiên sinh, ông, tin phong thủy không?”

Đầu mày Âm tiên sinh nhíu chặt lại thành một chữ Xuyên.

Tôi tiếp tục nói từng câu từng từ một: “Tôi biết ông tin, bởi vì ông tin, nên ông mới canh phòng núi Kế Nương bao nhiêu năm thế, thôn Kế Nương cũng mới cả trăm năm trôi qua vẫn tồn tại.”

“Cũng bởi vì ông tin, nên ông mới nghe lời Trương Cửu Quái, cuối cùng tới tìm tôi, nếu ông ta đã nói tôi là thứ then chốt để Kế Nương vũ hóa, thì tôi nhất định sẽ không chết.”

“Giờ này phút này, chỗ này nhìn như thập tử không sinh, nhưng tướng mặt chúng ta lại đều không xuất hiện tướng sắp chết.”

“Lúc trước Dương Hạ Nguyên mang một tướng mặt trường thọ, nhưng cũng đột ngột gặp tai họa, bị hút sạch sinh khí, bây giờ lão ta khơi ra biến cố núi lở này, đó mới là thập tử không sinh, sự biến hóa của nơi này cũng là để giết lão ta!”

“Trương Nhĩ trước đây từng nói với tôi, có người phải chết, giây trước còn bình chân như vại, giây sau đã có tai họa từ trên trời rơi xuống. Có người không phải chết, kể cả là ở nơi đường cùng nguy hiểm, cũng không chết nổi!”

“Trên người tôi có cổ ngọc của chú Văn Tam, tôi sẽ cố gắng lo cho Thẩm Kế, chú Văn Tam, chú trông nom tốt cho Âm tiên sinh với chú Trần!”

Nói xong, tôi cũng chẳng nói thêm gì với Âm tiên sinh nữa.

Ngoảnh đầu nhìn ngao sói một cái, tôi hạ giọng gọi: “Tiểu Hắc! Chúng ta đi phía trước.”

Tiếp đấy tôi lại một phát giật lấy cổ tay của Thẩm Kế, kéo cô ta bước nhanh về phía đầm nước.

Không một chút do dự nhảy xuống dưới đầm nước đang ngày càng cạn dần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận