Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 567: HUNG ỐC SÁT

Tôi hít sâu một hơi, cũng đã biết làm thế nào để đối phó với vong nhập rồi, trực tiếp nhét luôn Định la bàn vào bên trong Đường phục chỗ ngực, mặt chính của Định la bàn hướng ra ngoài. Dùng khí Âm dương của Định la bàn, là có thể xung đột với Âm khí hình thành do oán niệm đơn thuần!

Huống hồ trong đầu tôi còn có suy đoán, bà già này sợ là không bị vong nhập, chỉ đơn thuần là muốn đón Lữ Xảo Nhi vào trong nhà, làm đứa con dâu quỷ.

Chung quy có phòng bị rồi, khí thế của tôi cũng đầy đủ hơn nhiều.

Trong nháy mắt, tôi bèn đến trước cửa phòng ngủ.

Đối phó với bà già này trước, rồi đi lôi Lữ Xảo Nhi ra ngoài!

Tốc độ của ngao sói cực nhanh, nó cũng lao vào trong phòng.

Cũng chính vào lúc này, thần sắc của bà già đó đã trở nên hung hãn hơn rất nhiều, đồng thời bà ta cũng đang cười, nụ cười hung ác này lại khiến tim tôi thắt lại một phát.

“Ba chải chải đến đuôi, trai dâu động phòng, con cháu đầy nhà, gia trạch nuôi quỷ quái.”

Cùng lúc bà ta dứt lời, tôi đột nhiên cảm giác, hơi hướm trong căn phòng này dường như đã thay đổi rồi.

Trở nên càng lạnh hơn, khiến người ta như rơi vào trong động băng.

Ngao sói đã chồm đến trước mặt bà già, nhưng nó đột ngột đứng khựng lại, không chồm xuống nữa.

Tôi lao vào trong phòng, đến trước mặt bà ta.

Nhưng bà ta bất động không nhúc nhích, tay cũng cứng đờ, ngẩn ngơ nhìn tôi.

Trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhắn, toát ra lại là sự chết chóc.

Tuy rằng trên khuôn mặt chết chóc này vẫn còn nụ cười, nhưng nụ cười này cũng quá mức thẫn thờ, khiến người ta bức bối.

Khoảng cách gần rồi, tôi mới nhìn thấy một cách rõ nét, ở vị trí ngực của bà ta đang cắm một con dao găm.

Máu đã sớm chảy đầy đất...

Tôi dẫm chân trên máu, ngao sói dẫm chân trên máu...

Thậm chí đám máu này còn đang lan đến mặt đất của hậu viện...

Tôi lúc này mới hiểu nguyên nhân khiến không khí trong căn phòng này biến đổi.

Bà già này vào lúc cửa mở ra, đã đang tự sát rồi, chải đầu ba phát, bà ta cũng chịu đựng đến lúc dầu hết đèn tắt rồi, lúc này đã về chầu ông vải!

Trong hậu viện lại thêm một mạng người nữa, hơn nữa còn là mạng người chết ở trong đây, không cần đợi Sài thiếu gia và Lữ Xảo Nhi thành hôn, đây đã là hung trạch rồi!

Cũng đúng vào lúc này, trong sân lại vọng lại tiếng hét đầy khiếp hãi.

Mặt tôi đột ngột biến sắc, cũng không động vào xác chết bà già này, mà vội vàng quay đầu ra nhìn.

Sài Linh ở trong đình nghỉ chân, vô cùng kinh hãi nhìn về một hướng khác, còn giơ ngón tay ra chỉ.

Hướng đó, chẳng phải chính là gian chính sao?

Tôi nhanh chân đi ra khỏi căn phòng ngủ này, bên trong cỗ quan tài màu đen trong gian chính, xác chết của Sài thiếu gia dựng đứng thẳng dậy.

Hơn nữa Lữ Xảo Nhi cũng đang áp ở ngực gã, giống như đang nép người vào lòng gã vậy.

“Hôn sự đã thành rồi.” “Làm chuyện bao đồng, thì bỏ mạng lại.” Bất thình lình, sau lưng truyền lại một giọng nói khô khốc.

Tôi đột ngột quay đầu lại nhìn một cái.

Xác chết của bà già đó đang nhanh chóng phủ đầy lông nhung màu đen đỏ, không chỉ có vậy, dường như cái ghế bà ta đang ngồi, cùng với những chỗ mà máu của bà ta tràn qua, đều đang mọc lông nhung màu đen đỏ vậy.

Bà ta thì vẫn bất động không nhúc nhích, cũng chẳng mở miệng, nhưng cái âm thanh đó lại đang quẩn quanh vang vọng bên tai, khiến trong lòng người ta càng ớn lạnh.

Cũng chính vào lúc này, cánh cổng vốn bị đóng, ngược lại đã được mở ra rồi...

Sài Linh ở trong đình nghỉ chân, hoảng loạn đứng dậy, chạy ra phía ngoài.

Cũng vào lúc này, đột nhiên tôi lại nghe thấy ngoài cổng có tiếng người đang gọi.

“La Thập Lục, mày đừng có ở tiếp trong đó nữa! Lập tức ra ngoài!”

Giọng nói này toát lên chút vẻ sốt ruột, cùng sự quen thuộc.

Tôi thậm chí còn cảm giác là mình nghe nhầm rồi, giọng này sao lại giống như tiếng của bà cụ Hà? Bà cụ chẳng phải theo Lưu Văn Tam về nhà họ Phùng rồi à?

Lẽ nào là Phùng Chí Vinh quay về, rồi kể chuyện tôi ở nhà họ Sài với bà cụ?

Trong nháy mắt đã nghĩ tới đây, nhưng tôi lại không lập tức ra ngoài.

Mà nhanh chân đi về phía gian chính.

Bởi vì tôi phát hiện, đang ôm nhau với xác chết của Sài thiếu gia, hình như đúng là xác của Lữ Xảo Nhi thật!

Nếu như tôi bây giờ mà đi, thì sợ rằng kể cả là đến ban ngày, tôi cũng không vào lại được nữa.

Khu nhà này tuyệt đối sẽ trở nên càng dữ hơn, chẳng còn cơ hội nào cho người ta vào trong nữa!

Bây giờ xác chết của Lữ Xảo Nhi lại xuất hiện ở trong quan tài, phải nói là đi rách giày sắt chẳng chỗ tìm.

Chỉ cần đem xác chết của Lữ Xảo Nhi ra ngoài, sau khi trấn xong, bất luận khu nhà này dữ đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là một bà già mà thôi, cộng thêm Sài thiếu gia thì có thể dữ đến đâu được?

Trong nháy mắt, tôi đã đi đến cửa của gian chính.

“Tiểu Hắc, canh kỹ bà già đó, đừng để bà ta tới làm loạn!” Tôi trực tiếp đến bên cạnh quan tài, mùi máu tanh nhàn nhạt xộc vào trong mũi, một tay tôi túm về phía bả vai của Lữ Xảo Nhi.

Lúc này, trên người xác chết của Sài thiếu gia cũng mọc đầy lông tóc màu đen, thậm chí còn đang chuyển đổi sang màu đỏ.

Sau khi túm lấy xác chết của Lữ Xảo Nhi, lạnh lẽo mà cứng đờ.

Rõ ràng ý thức của tôi ngẩn ngơ mất một chút, bên tai như lại nghe thấy tiếng hét chói tai của Lữ Xảo Nhi vậy.

Tim tôi đập điên cuồng, còn bé vừa nãy đang khiến tôi trúng tà! Có điều đã thất bại rồi!

Định là bàn ở trước ngực, phát ra tiếng u u, rõ ràng là kim chỉ đang chuyển động cực nhanh.

Tôi dùng sức lôi xác chết của Lữ Xảo Nhi ra ngoài...

Chỉ có điều, tôi không kéo nổi!

Chỗ thắt lưng của Lữ Xảo Nhi và Sài thiếu gia, hóa ra đang quấn một sợi xích sắt!

Trong đầu tôi thầm chửi bậy một câu, bà già này quá thận trọng.

Vừa nãy bà ta đưa Sài Linh đi, phá An môn chú chỗ đường hành lang, sợi xích sắt đó cũng không thấy đâu nữa.

Bà ta hóa ra dùng xích sắt buộc Lữ Xảo Nhi lại...

Vừa nãy tôi không vào trong gian chính, sợ rằng xác chết của Lữ Xảo Nhi từ lúc tôi vào đây, đã ở trong quan tài rồi!

Kết thúc ba lần chải đầu đó, chắc là ở một mức độ nào đó đã hoàn thành cuộc âm hôn này rồi.

Sài thiếu gia bật xác, con bé mới bị giật dậy.

Trong tay tôi không có chìa khóa, nên bó tay hết cách, căn bản không tách xác chết ra được...

Cũng vào lúc này, giọng nói ở bên ngoài càng trở nên gấp rút hơn: “La Thập Lục! Mày đừng lỗ mãng, còn không ra ngoài, thì phải mất hai mạng đấy!”

“Đừng nghĩ đến chuyện động tới bất cứ thứ gì trong đấy! Đã không kịp nữa rồi, ngàn vạn lần đừng làm liều, nhanh ra ngoài đi!”



[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn ‘Chứng nhận đại thần’ của Gái Tóc Xoăn!

Cảm ơn ‘Chứng nhận đại thần’ của Ninh Tĩnh Chí Viễn!

Chương mới ngày hôm nay số lượng kỳ thực vẫn là ba chương, chỉ là trên phương diện nội dung chia ra cho phù hợp một chút, mọi người đọc là bốn chương, trên thực tế chỉ nhiều hơn ba chương một tí tí tí chút thôi.

Mọi người cứ coi như đọc ba chương là được.

Chương mới kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận