Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 415: AI LÀM?

Lúc Tần Thái kêu câu đầu tiên thấy quan rồi, là tôi cũng đã bước nhanh đến bên cạnh cái hố.

Bản thân cái hố đã sâu vượt quá mười lăm mét rồi.

Dưới chân Tần Thái và ba phong thủy sư kia, đúng thật là xuất hiện một cỗ quan quách.

Từ trên nhìn xuống dưới, chất liệu quan quách dày dặn, nặng nề, giống như cẩm thạch trắng.

Lúc này sắc mặt Tần Thái cũng đã vô cùng kinh hãi, không ngừng hét nhanh thả dây thừng xuống! Gần như gào đến lạc giọng đi!

Trên trán tôi cũng dày đặc mồ hôi, cánh tay không kiềm chế được mà nổi một lớp da gà.

Long ép Thủy, bản thân đã là biến cố phong thủy, Thủy là Âm, âm khí chảy qua bản thân long mạch đang cân bằng âm dương, thì sẽ xả mất âm khí đi.

Nhưng nếu như quan tài trực tiếp đặt ở trong nước của Long ép Thủy này, thì sẽ không thể nào là nơi sinh khí hội tụ, khiến xác chết trong quan tài vũ hóa nữa!

Âm khí quá nặng, xác tất không rữa, xác âm không rữa, nhất định luyến dương!

Từ cổ đến nay, thường có lời đồn rằng trong rừng sâu núi thẳm có nữ quỷ, hút tinh khí đàn ông, cũng có cách nói hồ ly tinh che mắt lừa đàn ông để hút dương khí của con người.

Hút dương khí là thật, toàn là nữ quỷ hoặc hồ ly tinh thì là giả.

Đa số là do phân biệt nam nữ của người xưa, nam nhi là Chí cương, nữ nhi là Âm nhu, đàn bà là Âm ở thời đại đó đã ăn sâu bám rễ.

Trên thực tế chuyện hút dương khí của người, cũng phần nhiều phát sinh tại nơi có âm khí quá nặng.

Bất cứ xác chết nào bị âm khi hun đúc, bất kể nam nữ, đều sẽ luyến dương, khao khát dương khí.

Thậm chí đàn ông càng nhiều hơn, bởi vì dương cang của đàn ông sau khi chết bị tiêu tan, âm khí ăn mòn, chết không yên lành, quanh năm chịu khổ.

Mấy người Tần Thái bắt buộc phải nhanh chóng lên trên, nếu không, bọn họ đều sẽ dính phiền phức lớn!

Mấy phong thủy sư còn lại ở bên trên miệng hố, cũng vội vàng hoảng hốt bắt đầu thả dây thừng.

Dây thừng sau khi rơi xuống dưới đáy hố, Tần Thái nhanh như cắt nắm lấy, hơn nữa còn quấn mấy vòng lên trên tay.

Cũng vào lúc này, Dương Hạ Nguyên đột ngột đi lại bên cạnh miệng hố.

Trên khuôn mặt tròn đầy nếp rãnh của y, lộ ra thần sắc sáng tối khó lường, lờ mờ còn toát ra một thứ sát khí âm u lạnh lẽo.

“Tần lão, đã thấy quan rồi, còn có nước rỉ ra, thì mấy người đừng vội vàng lên trên như thế, dùng dây thừng buộc lấy quan tài, kéo quan tài lên trước đã rồi nói sau.” Trong lời nói của Dương Hạ Nguyên tràn ngập vẻ trào phúng.

Mặt phong thủy sư ở xung quanh đều biến sắc, gã Triệu Tỵ kia nói rất nhanh: “Dương trường chủ, ông không biết sự nguy hiểm của thứ Long ép Thủy này, Long ép Thủy, nước dưới quan tài, trong quan tài chắc chắn có Xác âm luyến dương! Ai còn dám kéo lên chứ? Bắt buộc phải nhanh chóng để mấy người Tần lão lên trên, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”

Dương Hạ Nguyên nham hiểm nhìn Triệu Tỵ một cái, nếp nhăn trên mặt rung lên mấy cái, rặn ra một nụ cười quái dị, rồi đột nhiên cao giọng hỏi ngược lại một câu: “Nguy hiểm tính mạng?”

Cảnh tượng này khiến lòng tôi lạnh ngắt, tinh thần cũng cảnh giác hơn không ít.

Giây tiếp theo, Dương Hạ Nguyên vụt vỗ một phát lên lưng Triệu Tỵ!

Bọn họ vốn dĩ đều ở bên bờ miệng hố, Triệu Tỵ làm gì có chút phòng bị nào với Dương Hạ Nguyên?!

Liền giống như quả bầu lăn lông lốc vậy, một phát liền bị đẩy xuống dưới hố!

Trong quá trình Triệu Tỵ rơi xuống còn va đập mấy lần vào thành hố, không ngừng la hét thảm thiết.

Cuối cùng rầm một phát, tiếng la hét đột ngột im bặt.

Dưới ánh trăng, thứ máu tươi nhức mắt trong chớp mắt tràn ra.

Đầu Triệu Tỵ đập thẳng vào đỉnh của quan quách, cổ hắn đã gẫy luôn rồi, thân người ban đầu dốc ngược, cuối cùng vặn vẹo đổ lên trên vách hố.

Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh, tôi hoàn toàn không ngờ rằng, Dương Hạ Nguyên ban đầu chỉ có sự thay đổi thần sắc, mà trong chớp mắt lại đã xuống tay tàn độc như vậy!

Triệu Tỵ làm sao còn khả năng sống sót được? Đã tắt thở chết rồi.

Những phong thủy sư khác bên miệng hố đều sợ hãi không nhẹ, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Dương Hạ Nguyên,

Bao gồm cả Tần Thái ở dưới đáy hố, sắc mặt cũng càng trắng bệch hơn.

Dương Hạ nguyên bất thình lình nói một câu: “Tần lão, là ông nói, đây là cửa sinh, quan quách đào ở dưới ra, xác chết nhất định vũ hóa.”

“Thấy quan tài rồi, ông lại đòi lên trên, thế chẳng phải là bỡn cợt tôi à?”

Sắc mặt Tần Thái trắng bệch, trên trán từng giọt mồ hôi to đùng lăn xuống, ông ta cực lực giải thích: “Dương trường chủ, tôi không phải là ý đó, chỗ này có Long ép Thủy, bố cục phong thủy mà chúng ta phán đoán có sự sai sót, sau khi lên trên xong mới có thể cân nhắc lại.”

“Xác âm luyến dương ở trong đây tuyệt đối không thể xem thường, quan tài chắc chắn là không dám kéo lên đâu....”

Trong lúc nói, Tần Thái cũng trực tiếp kéo luôn dây thừng bắt đầu trèo lên trên.

Mấy phong thủy sư ở bên cạnh miệng hố cũng đang lôi kéo.

Dương Hạ Nguyên cười khẩy mấy tiếng, ánh sáng loáng qua, trong tay y hóa ra đã xuất hiện một con dao găm.

Xoẹt xoẹt mấy nhát, sợi dây thừng đó đã bị y cứa đứt.

Tần Thái đang trèo được một nửa cũng bị rơi xuống đập lên trên đỉnh quan tài, đè xác chết Triệu Tỵ xuống phía dưới.

Mấy phong thủy sư ở bên cạnh sốt ruột cả lên, còn định khuyên ngăn tiếp.

Nhưng Dương Hạ nguyên lại nói thẳng một câu: “Tôi đã nhìn rõ rồi, Tần Thái ông đang lừa tôi, mấy người các anh, cũng muốn giống ông ta?” Y lạnh lùng nhìn đám người một cái.

Mấy người kia lập tức im bặt, không dám nói tiếp nữa.

Ba người bên dưới đáy hố đỡ Tần Thái dậy, bọn họ cũng cực lực muốn giải thích....

Trong lòng tôi lại dâng lên đôi chút mặc niệm cho bọn họ.

Người trong cuộc mù mờ, người ngoài cuộc nhìn rõ.

Dương Hạ Nguyên lúc này tỏ rõ thái độ không cho bọn họ lên, nhưng những gì nói ra lại vẫn chưa lật mặt hẳn.

Tần Thái đáng lẽ ra không thể nào không phát giác ra điểm này.

Nhưng đứng trước giây phút nguy hiểm, tư duy của ông ta cũng bị nhiễu loạn, đúng thật còn cho rằng là do Dương Hạ nguyên tư tưởng cố chấp, cảm thấy bản thân y đang bị lừa!

Bốn người ở dưới đáy hố, vẫn đang không ngừng giải thích.

Dưới ánh trăng, tướng mặt của bọn họ lại toàn bộ đều thành khí đen vào miệng, thậm chí còn có thể nhìn thấy bọn họ đầu nặng chân nhẹ.

Giọng nói phát ra đều đã trở nên trống rỗng.

Dương Hạ Nguyên ngồi xổm bên cạnh miệng hố, chằm chằm nhìn xuống dưới, thần sắc của y giống như có vẻ hứng thú.

Mấy phong thủy sư còn lại ở bên miệng hố, cuối cùng cũng phát giác ra vấn đề gì đó, không còn dám tiếp tục mở miệng khuyên giải nữa.

Tôi do dự một chút, trơ mắt nhìn mấy người Tần Thái chết ở phía dưới, tôi cũng thực sự không nhẫn tâm.

Mở miệng nói một câu, nếu đã nhầm lẫn, thì cũng phải tìm chỗ chính xác, hay là để cho bọn họ một con đường sống?

Dương Hạ Nguyên không đếm xỉa đến tôi.

Đột nhiên, phía dưới xuất hiện tiếng nước chảy khe khẽ.

Đồng thời còn có một tiếng rắc khẽ...

Tôi cúi đầu nhìn xuống dưới, không khỏi hoảng sợ.

Cái quan quách bằng đá cẩm thạch trắng kia, đã hoàn toàn bị nước ngập hết rồi.

Xác chết của Triệu Tỵ cũng đã bị nước nhấn chìm quá nửa, máu nhuộm đỏ nước, trông vô cùng rùng rợn.

Mấy người Tần Thái đột nhiên không nói nữa.

Trợn to đôi mắt, chằm chằm nhìn lên trên chúng tôi.

Còn màu da của bọn họ, đang nhanh chóng trở nên xám xịt...

Hai con mắt dần dần lõm xuống, vẻ mặt đau đớn và khủng khiếp, miệng há to ra!

Tiếng rắc rắc vẫn đang tiếp tục, trong đó còn xen lẫn với mấy tiếng động trầm đục, dường như là thứ gì đó đang nứt vỡ.

Róc rách một phát, mặt nước ở dưới đáy hố rung lên từng đợt...

Cái quan quách kia đột nhiên từ giữa nứt ra.

Mấy người Tần Thái, toàn bộ đều rơi vào bên trong...

Đồng thời, mực nước cũng nhanh chóng hạ xuống.

Mấy phút sau, nước đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa... thay vào đó là một cái hang sâu thẳm đen xì.

Thứ đồng thời biến mất, còn có cả cỗ quan quách kia cùng với mấy người Tần Thái....

“Hiến tế xuống dưới rồi, Âm long động rồi.” Đột nhiên, Dương Hạ Nguyên bất thình lình nói một câu.

Y ngẩng đầu lại nhìn sang tôi và Âm tiên sinh, lạnh lẽo cười cười, nói: “Bây giờ mới là lúc bố cục phong thủy ở chỗ này sống dậy, nhân đêm nay trên trời có sao sáng, có thể tìm chỗ cửa sinh rồi.”

Đầu mày tôi nhíu chặt, Âm tiên sinh cũng nheo mắt lại, không nói một lời.

Cũng vào lúc này, ngao sói đột nhiên sủa ầm ĩ lên.

Trong tiếng “Phạch!” “Phạch!”, từ trong lùm cây lại bay ra ngoài một con vẹt lông xám, cái đầu cong cong vẹo vẹo rũ sang một bên, cổ giống như bị gãy vậy, lớp lông tuy rằng lúc trước đã xám xịt, nhưng hiện giờ trông càng chết chóc hơn.

Lòng tôi thất kinh, cái thứ này, chẳng phải đã bị Thẩm Kế xử lý rồi à? gãy cổ ngay tại trận, xác chết cũng bị cô ta đem đi rồi.

Làm sao lại còn quay về được?

Cái đầu cong vẹo của con vẹt lông xám đó run rẩy mấy cái, nó dường như lại muốn mở miệng, nhưng không phát ra tiếng được.

Ngao sói lấy đà chuẩn bị, định chồm lên luôn.

Thần sắc của Dương Hạ Nguyên âm u lạnh ngắt, y giơ khuỷu tay lên, con vẹt lông xám liền đậu lên trên khuỷu tay y.

Y đưa tay chạm vào cổ nó, run giọng hỏi:

“Cái con súc sinh mày, vào núi là chạy lung tung, bây giờ giỏi rồi, cổ bị bẻ gãy luôn rồi, là ai làm?”



[Tác giả có lời muốn nói]

Năm chương bạo dâng lên! (〃'▽'〃) Gần đây nội dung chương mới đề cập đến rất nhiều kiến thức chuyên ngành về mặt phong thủy, tướng sao, địa lý... cần tra cứu lượng lớn sách và tư liệu, mỗi ngày hoàn thành nhiệm vụ ba chương, đầu óc đã đến cực hạn, hôm qua lão La lại bị cơn mưa hồng bao của các vị bạn đọc đập cho ý tưởng tràn trề, một mạch viết luôn năm chương! (*^▽^*) Số chữ của chương này, để đền bù sự thiếu hụt của mấy chương phía trước.

Phù giục chương của chư vị có thể đập mãnh liệt thêm chút nữa! Tôi đã xách làn chuẩn bị đi mua gà rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận