Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1086: VÔ ĐỘC BẤT TRƯỢNG PHU, MÀY RẤT HỢP KHẨU VỊ CỦA TAO

Tôi âm thầm chú ý đến vị trí đứng của mình, hơi sát bên cạnh Từ Bạch Bì, để bảo đảm lúc nữa khi động thủ, tôi có thể ngay lập tức ngăn Từ Bạch Bì lại, chặn triệt để khả năng lão ta tìm Từ Thi Vũ để uy hiếp.

Đi đến vị trí cổng, tôi mò lấy điện thoại ra nhìn một cái, lúc này là bảy giờ năm mươi hai phút, đã sắp tới tám giờ rồi.

Từ Bạch Bì không hề chú ý nhiều đến động tác của tôi, ánh mắt lão ta liên tục nhìn đầu kia của con phố, trong ánh mắt toát lên vẻ chờ đợi.

“Cháu rể, giao cho mày một việc.” Từ Bạch Bì đột nhiên lại mở miệng nói.

“Cụ cứ nói.” Tôi hạ giọng trả lời.

“Sau khi tao phân thây thằng đạo sĩ đó xong, mày tìm cho nó một chỗ huyệt nguồn đủ dữ, sống không bằng chết, thế nào?” Trong giọng điệu của Từ Bạch Bì, tràn ngập toàn sát khí và lạnh giá, chưa đợi tôi trả lời, lão ta lại nói tiếp: “Mày hạ độc bắt nó, vẫn rất hợp với khẩu vị của tao, không độc bất trượng phu. Phù hợp làm cháu rể của Từ Bạch Bì tao.”

“Được.” Tôi gật gật đầu, lại bổ sung thêm hai chữ, nói là không khó.

Lúc này đầu bên kia con phố đã truyền lại tiếng bước chân chỉnh tề và nhẹ nhàng.

Giây tiếp theo, đập vào mắt bèn là người của đội ngũ đưa lễ mà tôi dẫn tới đó.

Chỉ có điều vẻ mặt bọn họ đờ đẫn, con mắt đều trông như của hoàng bì tử, đúng là vô cùng rợn người.

Có điều tốc độ của bọn họ không hề chậm, từ khi xuất hiện trong tầm mắt, cho tới khi đến trước cổng khu nhà cũ, cũng chẳng qua chỉ một hai phút.

“Cháu rể, thời gian mấy phút, sẽ không động chạm gì chứ? Vào trong muộn, lỡ mất giờ lành, cũng không phải hay.” Từ Bạch Bì mở miệng nói.

Nét cười trên mặt lão ta không giảm, chưa đợi tôi mở miệng, lão ta lại nói: “Động chạm một tý chút, thì tao cũng chẳng sợ.” Tuy là đang nói chuyện, nhưng ánh mắt của Từ Bạch Bì, hiển nhiên toàn bộ đều hướng lên trên cái cáng ở trên đầu nhất đó.

Liễu Dục Chú nằm ở trên cáng, nhìn từ trên tướng mặt, vẫn cứ là bộ dạng sắp chết.

Hơn nữa hoàng bì tử, đều chưa từng động tới gã, đến cả quần áo, đều giữ nguyên bộ dạng lúc trước.

Từ Bạch Bì liếm liếm mép, lão ta rút từ trong túi áo ra một con dao găm, con dao găm này đen xì, lưỡi dao sắc bén.

Chòng chọc nhìn thẳng Liễu Dục Chú, sát khí trong mắt lão ta càng mạnh hơn.

Lúc này, xương sống tôi đã bắt đầu túa mồ hôi rồi.

Bởi vì cách tám giờ tròn, vẫn còn ba phút nữa.

Ba phút này, đã đủ để Từ Bạch Bì hạ thủ, nếu như Liễu Dục Chú phản kháng trước giờ, chúng tôi cũng sẽ hoàn toàn bại lộ...

Thời cơ không đủ phù hợp, người ở trong đội ngũ phía sau, còn đều là con tin của Từ Bạch Bì.

“Tay phải...” Từ Bạch Bì lẩm bẩm, vẻ mặt lão ta hung hãn, giơ con dao găm lên, liền định đâm về phía bả vai của Liễu Dục Chú!

Mặt tôi biến sắc mạnh, nhanh chóng giơ tay lên, trực tiếp làm luôn một động tác ngăn cản.

Từ Bạch Bì vụt nhìn tôi, trong mắt sát khí bừng bừng.

Trên trán tôi đã vã mồ hôi, có điều tôi vẫn cắn răng giữ trấn tĩnh, khàn giọng nói: “Còn thiếu một chút thời gian, giờ lành tới rồi xuống đao sau, còn nữa, đừng trực tiếp chém đứt tay luôn, đâm xuyên tim, lấy mạng của hắn trước.”

“Giờ lành của khu phố cũ, chính là giờ dữ của đạo sĩ, sẽ va chạm khiến hắn chết hồn phách.” Trong lúc nói, mí mắt tôi còn đang không ngừng giật điên cuồng.

Sát khí và vẻ hung hãn trên mặt Từ Bạch Bì, đột ngột lại thành nụ cười bừng tỉnh.

“Hóa ra là thế, cháu rể, phiền mày rồi.” Giọng điệu của Từ Bạch Bì đều trở nên tốt hơn chút ít.

Lão ta thu tay về, cúi đầu lại nhìn Liễu Dục Chú.

Lúc này, sự chú ý của Từ Bạch Bì rõ ràng đều dành cho Liễu Dục Chú.

Tôi gần như đang đếm từng giây, ánh mắt không nhịn được nhìn quét qua đám người một cái.

Thời gian từng giây từng phút chầm chậm trôi đi, đối với tôi mà nói, mỗi một giây đồng hồ này đều vô cùng gian nan.

Mà bây giờ, trong đám đông dường như cũng có chút vấn đề rồi...

Lúc sự chú ý của Từ Bạch Bì nằm trên người Liễu Dục Chú, trong đám đông có người đang đi lại...

Đương nhiên, việc đi lại của bọn họ rất lơ đãng, không hề gây ra chú ý cho người khác.

Dù gì chỉ là hoàng bì tử che mắt người ta, mà đám hoàng bì tử này không phải thông minh đến cực điểm.

Có điều việc đi lại của bọn họ, lại khiến trong lòng tôi chắc nịch.

Quả nhiên, dựa vào đám hoàng bì tử đơn giản đó, làm sao lại có thể che được mắt của đạo sĩ nhà họ Liễu?

Có điều, Từ Bạch Bì rõ ràng không ngờ đến những điểm này, lão ta vẫn cứ chằm chằm nhìn Liễu Dục Chú, sát khí càng nhiều hơn, thậm chí tôi đều cảm nhận được sự lạnh lẽo đó.

Đột nhiên, Từ Bạch Bì giơ tay lên.

Lòng tôi lạnh ngắt một phát.

Trên điện thoại, thời gian đã đến tám giờ!

Tôi nhanh chóng cất điện thoại đi, cơ bắp toàn thân đều trở nên căng cứng.

Sức chú ý của tôi, một bộ phận ở trên người Liễu Dục Chú, bộ phận còn lại, thì nhìn qua phía lối ra ở đầu kia con phố!

Đột nhiên, tai tôi nghe thấy tiếng gió.

Âm thanh đó cực kỳ khẽ, giống như xen kẽ với tiếng cười của vô số người, lại giống như trộn lẫn với tiếng khóc.

Đột ngột, tất cả mọi âm thanh lại đều biến mất... Chỉ còn lại yên tĩnh đến cực độ.

Nhưng giây tiếp theo, lại là ầm một tiếng cực lớn vang lên, giống như thứ gì đó sụp đổ vậy!

Càng quái dị hơn là, cho dù là tiếng động cực lớn kiểu này, đều không phá hoại sự yên tĩnh đến mức như không khí đều đông cứng lại kiểu này.

Sự yên tĩnh đến cực điểm này, khiến trên người tôi nổi dày đặc da gà.

Đó là một cảm giác sợ hãi âm ỉ dâng lên từ sâu nhất nơi đáy lòng.

Xung quanh toàn là gió, trong thứ gió đó dường như có vô số khuôn mặt đang chằm chằm nhìn tôi, vô số đôi tay đang muốn túm về phía tôi vậy...

Tôi biết, đây là cổng chào đã vỡ rồi!

Đến tám giờ rồi, bố cục phong thủy hoàn toàn hoàn tất, nguyên cả thành phố Nội Dương đều đang vận hành trong một bố cục phong thủy mới!

Mà oán khí, âm khí, tử khí, sát khí trong bố cục phong thủy đó, toàn bộ đều thông qua Xuyên tâm long, trực tiếp dồn vào trong con phố cũ!

Từ Bạch Bì rõ ràng cũng phát giác ra bất thường, cảm nhận của lão ta còn càng rõ nét hơn, bởi vì mũi Xuyên tâm long này nhắm tới, chính là căn nhà cũ của lão ta!

“Mày, đã làm gì rồi?!” Giọng điệu của Từ Bạch Bì hung hãn khác thường, mà sự hung hãn này rõ ràng là nhắm vào tôi.

Trên trán lão ta lập tức vã mồ hôi, nhưng con dao găm trong tay lão ta, lại vụt đâm về phía tim của Liễu Dục Chú!

Đột ngột, hai mắt Liễu Dục Chú mở ra!

Khuôn mặt vốn suy yếu sắp chết, trong nháy mắt biến thành khốc liệt khác thường, sát khí bừng bừng!

“Cái văn!”

“Thiên viên địa phương! Luật lệnh bách chương!” Tiếng chú pháp ác liệt, từ con phố phía trước bỗng dưng truyền tới!

Âm thanh đồng loạt này, toàn bộ đều tới từ đạo sĩ nhà họ Liễu ở trong đám đông!

Vừa nãy, trong thời gian chỉ vài phút ngắn ngủi đó, toàn bộ bọn họ đã di chuyển tới ngoài rìa của đám đông!

Áo bào thông thường trên người bọn họ giơ cao lên, thứ đồng thời giơ lên, còn có kiếm đồng ở bên dưới áo bào của bọn họ!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi! Ngày mai tiếp tục! Hai hôm nay viết truyện mới giờ giấc nghỉ ngơi đảo lộn hết rồi, báo cáo một chút, được mười bảy vạn chữ rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận