Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1058: ĐÂM ĐỈNH

Cho dù chỉ là trấn lại được trong giây lát, Liễu Dục Chú liền có khả năng làm xong công tác chuẩn bị đồng thời sử dụng Ngũ đế Phong táng phù.

Đồng thời, tôi còn phát giác ra, kim trên đỉnh đầu Liễu Dục Chú, và cả trạng thái hiện giờ của gã, mười phần bất thường!

Phàm là chiêu này có thể sử dụng bình thường, gã quyết sẽ không gọi Dương Thanh Sơn trước, tính cách của Liễu Dục Chú bèn không phải là dạng người đó!

Gọi Dương Thanh Sơn rồi, lại dùng đến chiêu này, đây sợ rằng chính là thủ đoạn cuối cùng khi rơi vào chỗ chết mới được dùng....

Thông thường thực lực, chiêu thức mạnh mẽ, cũng đại biểu cho tác dụng phụ cực lớn.

Sát thuật tổn thương hồn, Sinh thuật tổn thương thọ, Áp trấn thần chú hoàn chỉnh tiêu hao Nhị ngũ tinh khí, cũng là thọ mệnh.

Chiêu này của Liễu Dục Chú, cần bỏ ra cái giá nào?

Trong lúc suy nghĩ, tôi thò tay, hỏi Liễu Dục Chú đòi một món đồ, đó bèn là phất trần của gã!

Liễu Dục Chú định dùng Ngũ đế Phong táng phù, cần dùng Bút Địa Chi và Nghiên Thiên Can.

Muốn tôi trấn Ngô Mậu và cái xác kỳ thi này lại, trong tình trạng Định la bàn đã tổn hại, cái la bàn còn lại bị đánh rớt, thủ đoạn tôi có thể dùng, cũng là phù.

Liễu Dục Chú không chút do dự đem phất trần đưa cho tôi.

Tiếp đấy gã bèn lại lùi sau mấy bước, rõ ràng là đang làm công tác chuẩn bị.

“Giãy giụa, sẽ khiến oán khí của chúng mày càng nặng, xác bèn càng dữ, chân của Âm dương tiên sinh, kỳ thực rất tầm thường, tao đã dùng qua rồi.” Trong con mắt dài hẹp của Ngô Mậu tràn ngập vẻ hung tàn.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, đột nhiên liền nghĩ tới một điểm.

Những thân xác thanh thi này, vốn dĩ là người như thế nào?

Theo y nói, lẽ nào là Âm dương tiên sinh? Là một người, hay toàn bộ đều là Âm dương tiên sinh?!

Còn cả đoạn chú pháp mà vừa nãy y buột miệng ra nữa, rõ ràng không phải là của đạo sĩ, trong đó rõ ràng cũng hiểu sâu sắc vài phần huyền diệu thuật pháp phong thủy!

Trong lúc nghĩ ngợi, động tác trên tay tôi càng nhanh hơn, trực tiếp mò lấy dao găm đỡ âm linh ra, “xoẹt!” một phát, cứa đứt hết cả mười đầu ngón tay!

Mười đầu ngón tay của tôi trong nháy mắt máu chảy ròng ròng!

Tôi nắm ngược lấy cây phất trần lúc trước đã bị máu tươi của Liễu Dục Chú thấm đẫm, để máu tươi của tôi cũng trộn lẫn vào trong.

Thế này không giống với máu đầu lưỡi, mười ngón liền tim!

Thần bà dùng máu mười đầu ngón tay bứt hồn, máu mười đầu ngón tay của Âm dương tiên sinh, gần như đồng nghĩa với máu tim, chỗ máu này của tôi, sẽ không yếu hơn quá nhiều so với Liễu Tam Nguyên.

Động tác của Ngô Mậu thì rất chậm, y dường như chính là thợ săn đang vờn con mồi, cũng chính như những gì y nói, phải hành hạ chúng tôi đến chết, khiến oán khí của chúng tôi càng nặng hơn!

Ngô Mậu chầm chậm đi đến trước mặt tôi, vụt nhấc tay, cái chân xác thanh thi trực tiếp liền quật một phát về phía tôi.

Tôi nhanh như cắt dùng tay phải nắm lấy cán phất trần, ngã một phát sang bên cạnh.

Cùng lúc vụt hụt, Ngô Mậu đồng thời nhấc chân phải lên, đạp một phát về phía thắt lưng tôi!

Tôi trực tiếp bị đạp cho bay lên không, “rầm” một phát, đập lên trên tường ở mấy mét bên ngoài.

Đập một phát thế này, tôi cảm giác nội tạng của mình đang cuộn trào, phụt một tiếng bèn thổ ra một ngụm máu tươi đỏ tanh, nhưng vừa hay toàn bộ lại thổ lên trên đầu phất trần.

“Yếu, Âm dương tiên sinh bây giờ, đều yếu như vậy rồi sao? Vậy chân của mày, còn không bằng hai chân của đạo sĩ, mày có thể lên đường trước rồi.” Trong giọng nói của Ngô Mậu, dường như toát ra vẻ thất vọng.

Tốc độ của y, đột ngột trở nên nhanh một cách kỳ quái!

Trong quá trình đánh đấu, máu thịt nửa trên của cái chân xác thanh thi đó đều đã bị quật nát, phía trước đã thành một khúc xương lòi ra ngoài, bên trên còn có vết gãy!

Y đang dùng chỗ vết gãy đó đâm về phía tim tôi!

Tôi vụt ngửa nửa thân trên lên.

Phát này, tôi không tránh được! Cũng không cần thiết phải tránh!

Vù phụp!

Đoạn gãy của cái chân xác thanh thi đó, trực tiếp đâm vào trước ngực tôi.

Tôi chỉ cảm giác ở ngực đau nhói từng cơn, lại là một ngụm máu phun ra, không sai không lệch toàn bộ đều phun lên trên mặt Ngô Mậu!

Ngụm máu này, chỉ sợ đúng thật chính là máu tim của tôi.

Cơ thể Ngô Mậu lập tức bốc lên một mảng khói trắng, lại còn có một khoảnh khắc khựng lại!

Trước mắt liên tục tối sầm, tôi cố nén cảm giác quay cuồng mãnh liệt, dồn hết sức lực toàn thân, vung phất trần trong tay lên!

Nét đầu tiên, tôi hạ lên trên thóp trước của Ngô Mậu!

Hạ bút vào đây, hoàn toàn là ý tưởng đột ngột nảy sinh vào thời điểm nguy cấp!

Chung quy chúng tôi đều chỉ còn lại được ăn cả ngã về không, thôi thì chẳng bằng liều hết tất cả!

Chạy không thoát, bèn là chết! Nếu như thế này khả năng đem lại một tia cơ hội sống, vậy thì chính là tổ sư phù hộ rồi!

“Thiên viên địa phương! Luật lệnh cửu chương! Ta nay hạ trấn, chúng ương đều lùi, vạn quỷ ẩn nấp, nhà cửa bình an, xuất nhập toại nguyện, vĩnh viễn an khang, ta phụng Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân luật lệnh!”

“Lấy pháp trấn căn nguyên, vĩnh viễn không hậu hoạn! Sư nhân giữ chú, dùng đao tam trảm!”

“Lúc linh khởi, chỗ cữu dừng, vùi tránh ương sát, quỷ thấy sầu, quỷ tiễn vũ, huyết phù hạ trấn, hung hồn yên nghỉ!”

Tôi khản giọng quát lên, không có cái luồng chính khí đó của Liễu Dục Chú.

Chỉ còn lại một quyết tâm của Âm dương tiên sinh đem toàn bộ mệnh đi cược một cơ hội sống!

Nét bút thứ hai tôi dùng phất trần vẽ, ở Ấn đường trên giữa trán y!

Nét thứ ba hạ xuống mày, mắt, nét thứ tư hạ vào chỗ tai, kéo vào tới mũi, đoạn giữa kinh qua xương gò má, cuối cùng hạ tới nhân trung, sau đó lại từ đường Pháp lệnh vẽ tới quai hàm.

Sau khi qua đầu, bèn là trước ngực, nửa đạo Áp trấn thần chú đã xong.

Nửa đạo còn lại, thì là kinh qua toàn thân Ngô Mậu!

Người một đầu bốn chi có thể coi là Ngũ hành, tôi dùng một phù, trấn thóp trước, trấn Ngũ hành!

Đạo phù này hoàn thành xong! Tôi đã mất đi toàn bộ sức lực, loạng loạng choạng choạng lùi sau.

“Rầm!” một phát, ngồi bệt ra đất, không cách gì đứng dậy tiếp nữa.

Vật vã túm túm lấy dây thừng trên cổ, thứ kéo ra ngoài thì là một món đồ hỗn hợp giữa đồng và bạc đã bị phá hoại.

Trong lúc thở dốc, miệng tôi còn đang rỉ máu.

“Mệnh số...” Tôi hạ giọng lẩm bẩm một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận