Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 419: GIỜ NÀY SÁT PHỤ, VẠN SỰ BI THƯƠNG

Tôi không khỏi ngạc nhiên, tên... tên Dương Hưng này sao lại?

Lúc này cái tên “Dương Hưng” kia đột nhiên giãy giụa ngửa đầu lên, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt ánh màu xanh dương của hắn, tôi định thần nhìn qua, mới phát hiện người này tuy có bảy phần giống với Dương Hưng, nhưng lại không phải là Dương Hưng.

Hắn đại khái cũng khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ áo bào đạo sĩ màu xám, mặt hình trái xoan, chỉnh thể dáng người tương đối gầy, thịt trên mặt hơi có chút hóp lại, gò má rất cao, xương mày cũng vô cùng rõ nét.

Hắn không phải loại gầy gò khô đét như xác khô xác ướp, mà chắc là do bản thân dáng người thuộc loại gầy gò.

Điều quan trọng nhất là, nước da ánh màu xanh dương ấy còn có thứ hơi thở chết chóc lạnh lẽo.

Khiến người ta nhìn một cái, liền cảm giác như có một luồng khí lạnh ngắt từ gan bàn chân xộc cả lên người, nhanh chóng thẩm thấu khắp tứ chi bách huyệt, nhìn thêm một cái nữa, liền cảm giác thân người mình đều bị thứ khí lạnh tỏa ra từ trên người xác thanh thi đó làm cho đông đá cứng đờ.

Hắn sau khi ngửa đầu lên liền không động đậy nữa, ánh trăng dường như hình thành hai điểm hội tụ, một chỗ trên người hắn, chỗ còn lại ở gian nhà lớn nằm nơi trung tâm đầm nước kia.

Đám xác khô ở bên cạnh hắn kia, cũng càng trở nên khủng khiếp hơn.

Đột nhiên, lại một xác chết động đậy, đẩy bỏ mấy cái xác khô đè trên người nó.

Mặt tôi lập tức biến sắc, đấy nào phải “xác chết”! rõ ràng chính là Tần Thái mà ban nãy bị hút sạch dương khí xong lại bị sông ngầm ‘nước dưới quan tài’ cuốn mất mà!

Hai má Tần Thái khô đét, tròng mắt lõm xuống, con ngươi lồi ra ngoài, trông dữ tợn kinh khủng.

Lồng ngực ông ta không ngừng phập phồng, trong cổ họng cũng phát ra tiếng hộc hộc khó nghe.

Vừa nãy ngoài Triệu Tỵ bị ngã chết luôn ra, Tần Thái và ba phong thủy sư khác, đều mới chỉ bị hút hết dương khí, chứ chưa hoàn toàn mất mạng, liền đã bị sông ngầm cuốn đi.

Tôi nhất thời lại không làm rõ được, Tần Thái bây giờ là xác chết hay là người sống.

Bộ dạng của ông ta quá đỗi kinh khủng, hung tợn.

Vẻ hưng phấn trên mặt Dương Hạ Nguyên, cũng cứng đờ lại, y chằm chằm nhìn Tần Thái cả nửa buổi, dường như cũng đang nghi ngờ Tần Thái rốt cục là người chết hay là người sống, nhưng khi ánh mắt y hướng lên trên người cái xác thanh thi trông giống hệt Dương Hưng kia, thì trong chớp mắt, tròng mắt đã đỏ lên, đôi môi đầy nếp nhăn kia cũng hơi hơi mấp máy mấy cái.

Xác thanh thi này rất giống Dương Hưng, bản thân việc đó đã khiến tôi vô cùng khó hiểu.

Trên đời này không thể nào có sự trùng hợp như vậy được, giống đến mức này, bảy tám phần là có quan hệ ruột thịt.

Nhưng Dương Hưng lại rất coi thường phong thủy sư, ít nhất nhìn từ trên người gã, thì nhà họ Dương không giống như là một gia tộc phong thủy.

Xác thanh thi không chỉ mặc áo đạo sĩ, tôi còn chú ý đến trên thắt lưng của hắn cũng có giắt đồ.

Ngoài kiếm gỗ đào ra, còn treo các loại đồ như gương bát quái, la bàn.

Sự thay đổi thần sắc của Dương Hạ Nguyên lúc này, lại càng khiến tư duy tôi hỗn loạn, nhất thời không nghĩ rõ ràng ra được.

Đúng vào lúc này, Âm tiên sinh đột nhiên nói một câu: “Long khí hội tụ, sinh khí xung sát, hung sơn cát tinh dưỡng xác, xuất hiện một xác thanh thi như thế này, cũng chẳng phải là ngẫu nhiên.” “Chỉ có điều xác thanh thi còn là phong thủy sư, thì không dễ đối phó rồi.”

Mặt Lưu Văn Tam và Trần mù trông vô cùng nghiêm trọng.

Ngao sói cũng không ngừng kêu réo, còn cụp đuôi lại nữa.

Đối mặt với huyết sát, ngao sói đã chẳng đủ xài rồi, liều mạng miễn cưỡng có thể cược một ván, nhưng xác thanh thi này thì tuyệt đối không phải là tồn tại mà nó có thể liều mạng chiến đấu nổi.

Dương Hạ Nguyên đột ngột lại cười lên, cái biểu cảm vừa khóc vừa cười ấy, trông càng quái dị.

Con vẹt lông xám trên vai y, đột nhiên lại xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên, ‘phành phạch’ đôi cánh, hóa ra là bay qua đậu lên trên vai cái xác thanh thi kia.

Xác thanh thi cúi cái đầu đang ngửa xuống, cứng đờ xoay cổ, ánh mắt của hắn từ đờ đẫn trống rỗng dần dần trở nên tỉnh táo lại, lồng ngực phập phồng rõ ràng cho thấy hắn vẫn còn một hơi thở.

Tiếp đấy cái xác thanh thi đó lại đưa tay ra, vuốt vuốt cái cổ của con vẹt lông xám trên vai, rồi bất chợt ấn lấy nó, dùng lực bóp một cái, một loạt tiếng rắc rắc khẽ vang lên, cái đầu rũ xuống của con vẹt lại dựng đứng dậy.

Lông nhung màu trắng trên người nó, cũng bắt đầu chuyển biến sang màu đen.

“Hình như, rất lâu chưa gặp rồi.”

“Cha!” Cái xác thanh thi đó đột nhiên cười cười, ngoảnh đầu lại, ánh mắt chằm chằm nhìn Dương Hạ Nguyên.

Một tiếng ‘cha’ ấy, khiến tôi nghe mà đầu óc bùng nhùng cả lên.

Xác thanh thi này, là con trai của Dương Hạ Nguyên?!

Lập tức tôi liền hồi tưởng lại, Dương Hạ Nguyên lúc trước từng nói, nhiều năm trước lúc y lần đầu tới đây, có dẫn theo con trai cả của y.

Lúc đó con trai cả của y cũng rất có thành tích trên phương diện phong thủy, thực lực không yếu.

Nhưng bởi bọn y nhận nhầm cửa sinh, mà bị sông ngầm cuốn đi!

Hắn bây giờ, hóa ra đã thành xác chết hung dữ thế này!

“Còn sống, có thể kế thừa thuật phong thủy của tao, chết rồi, cũng là xác chết hạng nhất hạng nhì, không hổ là con trai của Khâu Thiên Nguyên tao.”

Biểu cảm của Dương Hạ Nguyên khôi phục vẻ bình thường, trong giọng nói toát ra chút vẻ uy nghiêm và lạnh lẽo, lờ mờ còn có vài phần đắc ý.

Xác thanh thi vuốt ve cái đầu của con vẹt lông xám, nói: “Cha, cha già quá rồi, già đến mức sắp chết rồi.”

“Không ngờ cha vẫn chưa từ bỏ nơi này, lại còn có thể tìm tới đây.”

“Hoặc giả, đây bèn là mệnh số.”

Dương Hạ Nguyên gật gật đầu, y trầm giọng mở miệng: “Tránh đường ra, cũng dọn dẹp bỏ mấy ‘thứ’ ngáng đường này đi.”

“Đây chính là mệnh số! Mệnh số khiến hai cha con chúng ta có thể tới đây, xác chết vũ hóa trong quan tài, mệnh số đã định là của tao!”

Xác thanh thi đứng dậy, hắn không hề làm theo lời của Dương Hạ Nguyên, mà cứ cười.

Nụ cười của hắn gần giống với nụ cười của Dương Hạ Nguyên, toát ra vẻ âm u lạnh lẽo.

Chỉ có điều, vì hắn là thanh thi, nên trông càng khủng khiếp hơn một chút.

Tôi đột nhiên phát hiện, trên người Tần Thái đang đứng một bên đã bắt đầu mọc ra lông nhung màu đỏ.

Mà không chỉ Tần Thái, ba phong thủy sư đứng bên cạnh ông ta, da mặt bọn họ đều hóp lại như nhau, cũng đang đồng loạt mọc ra lông nhung màu đỏ!

Tôi không kiềm được mà toàn thân nổi dày đặc da gà, lông tóc dựng đứng, Tần Thái và ba phong thủy sư này không phải chưa chết, mà là thành thứ xác sống còn giữ lại hơi thở cuối cùng.

Bọn họ chết không cam lòng, thà chết không chịu tắt thở, mà dưới sự xối rửa của sông ngầm, bản thân đã được ngâm ở nơi tràn đầy long khí, nay lại đến chỗ đất hung ác nơi long khí sinh khí hội tụ này, liền biến thẳng thành huyết sát luôn!

Vừa chết đã thành huyết sát, sợ rằng đợi về sau này, cũng sẽ biến thành thứ tồn tại khủng khiếp, thanh thi.

“Dương trường chủ, sợ rằng chuyện này không thể theo ý nguyện của ông được, chúng ta hoặc là có thể đối phó với bọn họ, hoặc là phải rời đi.”

Mí mắt tôi giật điên cuồng, vô thức buột miệng nói.

“Rời đi? Bao nhiêu năm nay, còn chưa có thứ mà Dương Hạ Nguyên tao nhìn thấy mà không lấy về tay được!” Nói xong, Dương Hạ Nguyên liền hung tợn chằm chằm nhìn xác thanh thi kia, quát lên: “Thằng nghịch tử này, định bất hiếu cãi lời à?! Còn không mau dọn dẹp bỏ mấy cái thứ chướng mắt kia đi?!”

Hai tay của Âm tiên sinh đã đặt lên trên thắt lưng, Thẩm Kế cũng đã rút roi ra.

Cùng lúc này, xác thanh thi kia đột nhiên sờ lấy thanh kiếm gỗ đào ở một bên eo.

Phụt một tiếng, thanh kiếm đó liền bắn thẳng về phía Dương Hạ Nguyên!

“Cái văn: Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương.”

“Giờ nay sát phụ, vạn sự bi thương! Gỗ đào hóa quỷ, hung đầy núi đồi. Xác quỷ hung ác, tề tụ một nơi!”

Giọng nói lạnh lẽo của thanh thi, vang vọng khắp khe núi, càng khiến người ta ớn lạnh, da đầu như nổ tung!

Đây không phải là trảm tang chú, câu đầu tiên giống hệt, nhưng câu phía sau thì hung hãn vô cùng!

Mở miệng là nói muốn sát phụ, còn đòi đầy núi đều tồn tại ác quỷ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận