Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1143: CẬU LÀ ÂM DƯƠNG TIÊN SINH, KHÔNG THỂ NÀO NHÌN SAI NGƯỜI

Trên mặt Ba Thanh sớm đã trắng bệch không còn chút máu, nhưng trong ánh mắt hắn nhìn sang lão Chu, vẫn cứ tràn ngập lửa giận và căm phẫn.

Giây tiếp theo, Bàng Giang có khuôn mặt chữ Quốc giơ súng lên, nòng súng trực tiếp liền ngắm chuẩn giữa trán của Ba Thanh.

Ba Thanh theo bản năng đưa tay đi rút xẻng gấp ở thắt lưng, làm động tác định lao lên trước.

Cùng lúc này, năm tên người mặc quần áo rằn ri còn lại, gần như đồng thời quây về phía Ba Thanh, có tên đưa tay ra ấn lấy bả vai của Ba Thanh, có tên rút đao ra nắm vào trong tay, chĩa về phía Ba Thanh!

Cái khuôn mặt miệng vâu má hóp đó của lão Chu, ánh lên vẻ hưng phấn khát máu!

Tất cả những chuyện này đều phát sinh trong giây lát, tôi vụt đưa tay lên, trực tiếp một phát liền túm luôn lấy báng súng của Bàng Giang, thuận thế giật một phát, nòng súng lập tức liền ngắm chuẩn lão Chu!

Động tác của Bàng Giang đột ngột cứng đơ lại, lão Chu cũng bị dọa sợ đến lẩy bẩy, phịch một phát liền ngã bệt xuống đất, rồi lại vội vàng bò dậy tránh ra, vẻ hưng phấn giây phút trước của lão không còn tồn tại, chỉ còn lại hoảng sợ và khiếp hãi!

Bàng Giang dùng sức định giật báng súng ra khỏi tay tôi, nhưng rõ ràng động tác của gã không dám quá mạnh, chỉ sợ bắn nhầm.

Lúc này, năm tên còn lại kia cũng không vây lấy Ba Thanh nữa, mà đều quay đầu lại, mặt mày hung hãn trợn mắt nhìn tôi.

Ánh mắt Lại Văn nhìn tôi cũng có vài phần thay đổi, ả nheo mắt lại, tra xét nhìn tôi.

“Người có đáng tin cậy hay không, tôi không thể nói chắc trăm phần trăm, tuy rằng tôi nhìn người chưa chắc rất chuẩn, nhưng ở tại đây, ít nhất chắc đều chuẩn hơn so với bất cứ người nào trong số các vị.” Giọng điệu của tôi cũng đã mang vẻ lạnh lùng.

Tôi lạnh lùng nhìn sang Bàng Giang, tay siết rất chặt, nắm báng súng giống như đang nắm lấy gậy khóc tang vậy, trầm giọng nói tiếp: “Anh mang một tướng vân Yển Nguyệt, hình khắc con cái, trong mắt lòng đen mang sắc đỏ, râu ria ánh sắc vàng, tính cách cực đoan, nóng nảy dễ giận, cuối cùng ắt gặp tai bay vạ gió mà chết, lúc này xương gò má mang khí đen, nhân trung tuồn khí xanh, mạng chẳng còn bao lâu nữa.”

Tốc độ nói của tôi cực nhanh, những lời này nói ra xong, sắc mặt của Bàng Giang thì càng lúc xanh lúc đỏ, gã tức đến mức gần như nghiến răng nghiến lợi, chửi: “Tao bắn chết mẹ mày!”

Tôi không hề tiếp tục đặt sự chú ý trên người Bàng Giang nữa, mà lại nhìn sang Lại Văn, lạnh nhạt nói: “Cô lòng trắng lộ sáng, hai mắt ướt át, nhất định khắc chồng, còn vì vậy mà li dị cô quả một mình.”

“Nhân trung có nốt ruồi, như hoa vươn khỏi tường, dưới váy Thạch lựu người quỳ gối không ít.” (*)

Vốn dĩ cái câu cuối cùng đó, ý tôi vốn là định nói Hồng hạnh vượt tường, nhưng tôi tạm thời lại đổi lời, nếu như nói thẳng thừng quá mức, tôi sợ khiến Lại Văn trực tiếp thẹn quá hóa giận.

Lúc này, sắc mặt năm tên còn lại kia càng hung dữ hơn, đã ép sát trước mặt tôi, Ba Thanh cũng động thủ định dùng xẻng gấp chém người rồi.

Cùng lúc này, cái lão Chu miệng vâu má hóp đó vừa bò dậy, vừa gấp rút nói: “Thằng này chắc chắn có vấn đề! Đầu tiên là dẫn thằng Ba Thanh có vấn đề tới, giờ này còn mở mồm ăn nói linh tinh, phải cắt lưỡi nó!” Giọng lão the thé gào ầm lên.

Bàng Giang đã nhấc chân, định đạp về phía tôi!

Tôi không hề tránh né, ánh mắt vẫn cứ chằm chằm nhìn Lại Văn.

Mặt Lại Văn lập tức cũng lại biến sắc, ả nhanh chóng giơ tay lên, làm một động tác ngăn lại, trong ánh mắt nhìn tôi thì lại toát lên vẻ kinh ngạc.

“Đều dừng tay!” Ả lập tức hạ lệnh!

Mặt Bàng Giang đều đã thành màu gan lợn rồi, gần như là quát nhỏ một tiếng: “Lại tiên sinh! Thằng này nó!”

“Cậu ta, nói không chuẩn sao?!” Lúc Lại Văn nói câu này, mí mắt đều đang giật điên cuồng.

“Chuyện này...” Sắc mặt của Bàng Giang đơ lại một phát, động tác vốn định đạp tôi của gã cũng dừng lại, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Mấy tên mặc quần áo rằn ri còn lại kia cũng đều không dám động thủ nữa.

Lại Văn vô cùng ẩn ý nhìn tôi, vẻ ngạc nhiên trong mắt ả, đã biến thành hiếu kỳ, đồng thời, trên mặt ả dường như có một quầng đỏ, giống như là ngượng ngùng?

“Xem ra La tiên sinh, không phải chỉ đơn giản là Phong thủy tiên sinh, cậu còn biết xem tướng mặt? Âm dương tiên sinh?” Lúc nói câu này, Lại Văn rõ ràng là khẽ hít sâu một hơi.

Tôi không hề phủ nhận, khẽ gật đầu một cái.

Trên mặt Lại Văn lập tức nở ra một nụ cười, ả nhẹ nhàng đi hai bước tới bên cạnh tôi, nhấc tay bèn đi kéo lấy báng súng của Bàng Giang, tay của ả thuận theo báng súng khẽ vuốt lên trên một phát, liền sắp chạm tới tay tôi, tôi trực tiếp rút tay, buông súng ra, Lại Văn bèn nắm hụt.

Lồng ngực Bàng Giang phập phồng lên xuống, rõ ràng trong lòng tức nghẹn, nhưng không xả ra được.

Phản ứng của bọn chúng, đủ để chứng minh tôi nói rất chuẩn.

Thuật Dương toán trong Địa tướng Kham dư, liếc mắt đoán Họa phúc Cát hung, quyết không có khả năng sai sót.

Lại Văn lại khẽ cười cười: “La tiên sinh rất giữ quy tắc, có điều cậu là Âm dương tiên sinh, nhìn qua bèn đoán được chuẩn như vậy, đương nhiên không thể nào nhìn sai người được.”

“Không được phép tiếp tục dùng lời lẽ xấc láo với La tiên sinh, cũng không được phép mặt mày hung hãn với người ta nữa!” Ả lạnh giọng ra lệnh với Bàng Giang và mấy tên còn lại.

Sắc mặt của lão Chu kia lập tức liền cứng đơ lại.

Ba Thanh thì rõ ràng thở phào một hơi.

Lão Chu nhìn sang Lại Văn, lại định mở miệng nói.

Lần này thì tôi không cho lão cơ hội mở miệng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lão, nói: “Ngược lại là người hái thuốc dẫn đường này của các cô, có chút vấn đề.”

“Miệng vâu má hóp, ánh mắt lượn lờ, không biết các cô sao lại chọn trúng lão được?”

Tôi vừa dứt lời, thần sắc của Lại Văn liền ngưng lại một phát, ả khẽ nói: “Mong La tiên sinh giải đáp, Chu Tiên Quý này, có vấn đề gì?”

Lão Chu đó, mặt lập tức biến sắc, ngay lập tức liền nói một chữ địt.

Tiếp đấy lão lại chửi ầm lên, nói: “Mày đừng có mà ra vẻ ta đây, Bàng lão đại, Lại tiên sinh, tôi dẫn đường đưa các vị lên núi, chỉ vị trí, đứa nào làm việc đáng tin được như tôi?!”

[Giải thích từ dịch giả]

Hồng hạnh vượt tường: Nghĩa gốc là sắc xuân phơi phơi, sau dùng ám chỉ đàn bà có hành vi ngoại tình.

Quỳ gối dưới váy Thạch lựu: chỉ người nam sùng bái ái mộ đối với người nữ phong lưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận