Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 283: SỐ GÀ ĂN CÒN KHÔNG NHIỀU BẰNG SỐ NGƯỜI TAO GIẾT

Nếu như lúc trước chạm đất còn đỡ... Nhiều nhất là không dùng được hoàng thuật, thờ cúng thêm một năm, âm thai cũng có thể tiễn đi.

Nhưng giờ mặc áo khoác hoàng bì chạm đất. Thì sẽ xuất hiện một kiểu phạm cấm kỵ khác! Hoàng tiên và âm thai sẽ cùng hóa sát!

Lúc đó lần tiễn âm thai của Hoàng San San ở nhà họ Hứa, tôi đã vô cùng cẩn thận, chỉ sợ âm thai chạm đất, rồi xảy ra sai sót gì.

Một khi âm thai và hoàng tiên cùng hóa sát, thì sẽ thành quỷ nhi có gia tiên hộ thể! Không ai trấn áp nổi!

Con bò già phát ra một tiếng rống thê lương, nó điên cuồng lao về phía cuối con đường thông âm lộ, rầm rầm rầm, còn đâm đổ mấy cái bàn ở phía sau.

Hoàng bì tử sau khi thổi tắt tất cả nến, ánh sáng trên đường liền trở nên vô cùng tối tăm, đèn đường đều bị một lớp màu xanh đen bao trùm lên.

Đám người đứng bên cạnh hóng chuyện cũng bị dọa không hề nhẹ. Người vớt xác còn đỡ, sóng to gió lớn gặp quen rồi! Những người khác nhà họ Phùng đều không to gan đến thế, cho dù bọn họ cũng gặp không ít chuyện rồi, nhưng làm gì từng nhìn thấy cảnh tượng hoàng bì tử thổi tắt nến thế này?

Đám đông trở nên ồn ào hỗn loạn, có người hoặc là từ hai bên đường chạy đi, hoặc là chạy về hậu viện.

Phùng Bảo và Phùng Khuất bảo vệ Phùng Chí Vinh, Phùng Chí Vinh đứng ở chỗ không xa bên cạnh, nhưng ông ta lại đứng nguyên tại khỗ chẳng đi đâu hết!

Tất cả việc này chỉ diễn ra trong chớp mắt, tôi vừa mới lao đến bên cạnh âm thai xong.

Tuy không đỡ được âm thai nữa, nhưng tôi cũng không thể ngồi im chờ chết! Trực tiếp mò lấy Tam nguyên bàn ở trong túi ra, ấn mạnh lên trên đỉnh đầu của âm thai! Quỷ nhi có gia tiên hộ thể cơ mà, tôi làm sao dám để nó mở mắt ra được?

Như thế chẳng phải là đang chờ chết sao!?

Phía sau lưng đột nhiên lại vọng lại tiếng gió rít, có một cơn gió mạnh từ sau gáy tôi truyền lại!

Mặt tôi lại lập tức biến sắc, một cảm giác tim đập chân run mãnh liệt, khiến tôi vụt lách người qua bên cạnh.

Đồng thời lúc này mới vang lên tiếng gầm của Lưu Văn Tam: “Thập Lục tránh ra!”

Tôi nhào mạnh xuống đất, mặt đất cứng rắn lạnh lẽo, đập vào khiến tôi không ngừng đau đớn. Uỳnh một tiếng vang lên, còn có không ít thứ đập lên người tôi.

Tôi cố gượng bò dậy chạy lên trước hai bước, rồi ngoảnh đầu lại nhìn một cái. Vị trí ban nãy tôi đang đứng, cái bàn vuông kia đã tan nát, bát hương, đồ cúng tam sinh rơi đầy trên đất.

Còn chỗ mà tôi ngã nhào xuống, còn có một cái bát hương đập xuống. Bát hương bằng đồng đều lún hẳn xuống dưới đất! Có thể tưởng tượng được lực mạnh đến đâu, nếu tôi mà không tránh được, thì đã mất mạng rồi!

Vốn dĩ Mạnh Hân Thư đang ngồi thẳng đờ trên bè tre, lúc này cũng đã đứng thẳng dậy.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, lông mao màu đen đỏ trên người cô ta điên cuồng mọc ra!

Trong chớp mắt, đã bao trùm toàn thân, hơn nữa đám lông mao này lại lần nữa ép sát lên da, khiến cả làn da đều biến đổi hẳn.

Vết nước ướt nhẹp không ngừng từ trên người rỉ ra.

Cô ta ôm âm thai vào trong lòng, cái âm thai ấy ngược lại không mọc lông đỏ, vẫn nằm yên bất động, mắt vẫn nhắm nghiền.

Nhưng tôi lại cứ cảm giác... Nó chắc là cũng đã tỉnh rồi.

Cũng chẳng biết là ảo giác hay là gì nữa, bên tai tôi bùng nhùng cả lên, liên tục nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh đang khóc.

Cái tiếng khóc ấy thê lương, kỳ dị, khiến người ta không ngừngthấy ớn lạnh từ tận đáy lòng .

Đặc biệt là hơi thở đầy bi thương ai oán từ trên người Mạnh Hân Thư toát ra, còn khiến lòng tôi không kìm được mà cũng muốn rơi nước mắt.

Trong đầu cũng văng vẳng tiếng khóc của đàn bà...

“Thập Lục! Đừng có đần ra nữa! Lại đây mau!”

Cũng vào lúc này, tiếng gầm nhỏ của Lưu Văn Tam phá vỡ sự thất thố xuất thần của tôi.

Giây phút bừng tỉnh lại, tôi liền vội chạy qua phía bên cạnh Lưu Văn Tam.

Mạnh Hân Thư cũng chẳng ngăn tôi, lúc này tôi cũng không ấm đầu mà lao lên trước nữa.

Tam nguyên bàn có thể trấn xác, nhưng cũng chỉ trấn được một cái.

Tôi phải đập Mạnh Hân Thư, hay là đập âm thai?

Đầu tiên là tôi có thể lại gần bọn họ được hay không, đấy cũng là một vấn đề lớn!

Lưu Văn Tam sải bước lên trước, lão đứng chắn tôi ra phía sau.

Phụt một phát rút trảm quỷ đao ra, vô cùng cảnh giác nhìn Mạnh Hân Thư.

“Chú Văn Tam... Đừng lên trước...” Tôi vội vàng ấn lấy vai của Lưu Văn Tam.

Tuy rằng cục diện hỗn loạn, Mạnh Hân Thư cũng dữ đến mức trực tiếp hóa sát luôn, nhưng cô ta chắc chắn không chĩa mũi nhọn vào chúng tôi được!

Hoàng bì tử thổi nến, là Từ Bạch Bì đến rồi!

Tiếng gió ù ù, lẫn với âm thanh hỗn loạn ở trong đầu, khiến lòng tôi vừa sốt ruột, vừa không nén được cảm giác bất an.

Hơi đứng vững lại chút, tôi liền thấy hoảng cho tình trạng của Trần mù.

Bên chỗ lão xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ đối mặt với Từ Bạch Bì.

Khi đó lão từng nói, dính dáng đến Từ Bạch Bì, lão cũng phải tránh né!

Ngao sói thì rên rỉ một tiếng, rồi đột nhiên lao vụt về phía bên đường.

Mặt tôi lại hơi hơi biến sắc, ngoảnh đầu nhìn ra phía đó, kết quả bên đó đen xì xì không một bóng người.

“Chú Văn Tam, Phùng gia chủ, hai người vào hậu viện trước.” Tôi cắn răng, khàn giọng nói một câu.

Lưu Văn Tam nhíu chặt mày, thấp giọng nói: “Thế mày thì sao?”

“Từ Bạch Bì chưa hiện thân, chú Trần còn chưa biết tình hình thế nào, Tiểu Hắc chạy qua đó rồi, cháu phải đợi tiếp.”

Tôi vẫn cứ chằm chằm nhìn Mạnh Hân Thư, liên tục cảnh giác sự biến hóa của cô ta.

Lưu Văn Tam chửi một câu: “Lão làm rối tung việc lên rồi còn quản lão làm gì! Yên tâm lão không dễ chết thế đâu! Đi vào hết!”

Nói rồi, Lưu Văn Tam liền lôi tôi đi cùng.

Tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong vòng một hai phút, Phùng Bảo và Phùng Quân cũng dìu Phùng Chí Vinh đi về phía hậu viện.

Tôi đứng yên tại chỗ không động đậy: “Chú Văn Tam... Chú đừng kéo cháu, chú Trần mà xảy ra chuyện gì là cháu hối hận bằng chết! Chú cứ vào trước, trảm quỷ đao đưa cháu! Yên tâm, cháu không dễ chết thế đâu!”

Đòi trảm quỷ đao, cũng hoàn toàn là do tôi muốn để Lưu Văn Tam yên tâm.

Lưu Văn Tam thì lại nhổ một miếng nước bọt, mò ra một chai rượu trắng tu hết nửa chai rồi đập xuống đất.

Lão không đưa đao cho tôi, cũng chẳng rời đi.

Phùng Chí Vinh đã được đưa vào trong hậu viện, ông ta ở lại đây đã đủ lâu rồi, ở lại thêm cũng chẳng giúp đỡ được gì.

Tôi cũng biết rõ không khuyên Lưu Văn Tam đi được, nên thôi không nói nhiều nữa, không dùng đến Tam nguyên bàn, bèn một tay cầm búa, tay kia nắm lấy một tờ trấn sát phù.

Mấy con hoàng bì tử thổi tắt nến kia, lúc này lại soạt soạt chạy qua vây lấy Mạnh Hân Thư và âm thai.

Lập tức liền vây thành vòng trong vòng ngoài, đám hoàng bì tử này lại càng vô cùng kỳ dị.

Bọn chúng quỳ xuống trước mặt Mạnh Hân Thư, lại cũng phát ra tiếng ư ử như tiếng khóc nấc.

Lúc này bọn chúng rõ ràng là đang khóc tang cho con hoàng tiên kia!

Tuyết đột ngột lớn hơn lên, thân người Mạnh Hân Thư đột nhiên run rẩy một cái, cô ta không đi bắt đám hoàng bì tử kia, cũng chẳng lao lên phía trước.

Động tác của cô ta, ngược lại giống như đang lùi ra sau vậy, tôi cũng chẳng hiểu cô ta đã làm gì nữa!

Giây tiếp theo, lại có tiếng chuông hỗn tạp đột ngột vang lên!

Con bò già lao ra ngoài ban nãy, bây giờ giống như phát điên lên vậy, vụt lao đầu quay lại!

Lũ hoàng bì tử đang khóc tang lập tức loạn thành một đám!

Con bò già kia sau khi lao quay lại, liền điên cuồng đứng giữa đám hoàng bì tử mà dẫm đạp.

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Hoàng bì tử cũng hung hãn, chỉ bị làm loạn thế trận trong chốc lát, liền bắt đầu leo lên trên lưng bò già như phát điên, rồi điên cuồng cắn rứt.

Lập tức, toàn thân con bò già đầy rẫy các vết thương đẫm máu.

Nó lại rống lên một tiếng đầy bi phẫn, rồi thân người ngã mạnh ra phía bên cạnh.

Đè một phát như thế, lại chết tiếp mấy con hoàng bì tử.

Tiếng mèo kêu cũng đột ngột vang vọng trời đêm.

Tôi lúc trước không chú ý đến, chẳng biết từ đâu chạy ra mấy con mèo lông tạp, đã đến bên người Mạnh Hân Thư rồi.

Trong đó còn có một con huyền miêu lông đen tuyền bóng nhẫy, trực tiếp nhảy thẳng lên trên vai Mạnh Hân Thư.

Sự ớn lạnh trong lòng tôi càng không giảm bớt.

Trước đây Hà Tiên Thủy có nói, Mạnh Hân Thư từng mượn mạng mèo.

Đấy đã là chuyện của một thời gian rất lâu trước đây rồi. Mượn mạng cũng tuyệt đối không thể duy trì thời gian dài như thế...

Nhưng bây giờ, cô ta lại dụ mèo đến mượn mạng!

Con mèo đen kia chỉ đứng ở trên vai cô ta một cái, rồi thân người liền mềm oặt, rũ ra trên vai cô ta.

Giây tiếp theo, thân người Mạnh Hân Thư lại rung lên một cái, cô ta cứng đờ quay đầu lại, đôi mắt chỉ còn lại sự oán hận độc ác.

Mặt tôi đột ngột biến sắc.

Lưu Văn Tam cũng thất kinh, vung đao lên đứng chắn trước mặt tôi!

Cũng vào lúc này, phía trước sau lại có tiếng bước chân không đều nhau vọng vào trong tai.

Đối diện phía trước mặt chúng tôi, phía vốn dĩ là đầu mút của con đường tiễn âm, xuất hiện hai người.

Một người là một gã đàn ông già thân hình gầy đét, cúi khom người.

Nước da của lão là kiểu trắng bệch do lâu ngày không ra nắng, vô cùng bệnh hoạn.

Con mắt giống như gần lồi rớt cả ra ngoài, đầu tóc bù xù.

Lúc này trên tay lão còn ôm một tấm vải, vải mở ra, bên trong là xác chết con hoàng bì tử be bét máu.

Người này hóa ra chính là bác cả của Từ Thi Vũ, Từ Đại Mẫn!

Còn bên cạnh lão, có một lão già đi cùng.

Lão già mặc một cái áo khoác da lông, tay nâng một cái tẩu thuốc, không ngừng đánh diêm, nhưng lại không làm sao đốt cháy lên được.

Từ Đại Mẫn cúi đầu, nước mắt từng vốc từng vốc không ngừng rơi.

Khóc đến mức như sắp tắt thở đi vậy, ở giữa đêm đông lạnh lẽo thế này, khiến người ta tê hết cả da đầu.

Tiếng quẹt diêm cũng không ngừng vang lên.

Một ngọn lửa xẹt ra, Từ Bạch Bì cuối cùng cũng châm cái tẩu thuốc cháy lên. Lão ta hít hai hơi, chép miệng mấy cái, rồi mới ngẩng đầu lên.

Dưới ánh trăng, bộ dạng của lão ta càng khủng khiếp hơn. Bản thân lão ta là gò má cao, mắt một mí, môi mỏng, mày gãy, ấn đường cũng hơi có chút sụt lún.

Bây giờ con mắt lại còn lẫn lộn giữa đục ngầu và mạch máu, càng khiến người ta ớn lạnh hết cả người.

“Âm dương tiên sinh cõng cái rương, tao biết ngay Thi Vũ dắt mày về, là sẽ chẳng có việc gì tốt lành.” Từ Bạch Bì cũng lẹc khẹc ho mấy cái, rồi mới mở miệng khô khốc nói.

Trên trán tôi mồ hôi lạnh càng nhiều hơn, không hề đi tiếp lời. Lúc này trong lòng tôi đang lo lắng cho Trần mù.

Từ Bạch Bì và Từ Đại Mẫn đến rồi, lão không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Ngay tiếp đó, Từ Bạch Bì lại gõ gõ cái tẩu thuốc, đạp một phát lên chân Từ Đại Mẫn: “Khóc! Còn khóc nữa là mày định khóc chết bố mày luôn à! Da của lão Hoàng ở trên người con bé chết tiệt kia kìa! Đi lột nó xuống!”

Từ Đại Mẫn vẫn là bộ mặt khóc mếu, có điều ánh mắt của lão lại hung ác lên không ít, lao về phía Mạnh Hân Thư.

Lòng tôi hơi kinh lên, Từ Bạch Bì bảo Từ Đại Mẫn đi đối phó với huyết sát?

Lão ta không giống như người không có não, thế thì là do tôi và Từ Thi Vũ đều coi nhẹ lão Từ Đại Mẫn này rồi, lão tuyệt đối không giống như cái vẻ bề ngoài lôi thôi lếch thếch ấy!

Giây tiếp theo, Từ Bạch Bì lại rít hai hơi tẩu thuốc, lão ta nheo con mắt lại nhìn tôi một cái.

“Thi Vũ lừa bọn tao rồi, mày cũng không phải là bạn trai nó.”

“Mày chắc biết tao là ai, ai cho mày ăn gan hùm mật gấu, dám lột da của lão Hoàng?”

“Mày mới sống được mấy năm? Số gà mày ăn còn không nhiều bằng số người tao giết!”

“Lại còn dám tính cả lên đầu tao?!”

[Tác giả có lời muốn nói]

Ba chương ngày hôm nay, số chữ chắc là tương đương với sáu chương hôm trước, tôi không chia chương.

La mỗ lại xin ít thưởng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận