Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 236: CỐT TƯỚNG CẢI MỆNH

Tay tôi lập tức rút bớt vài phần lực, cũng không dùng sức ấn nữa, mà nhích xuống dưới hai thốn.

Đỡ lấy cần cổ của La Trí Kiến, cũng không cho gã lùi lại, mà đồng tử mắt co mạnh nhìn mặt gã.

Lúc này đầu mày gã nhíu chặt, trong mắt cũng có vài nét đau đớn. Rõ ràng từ trên mày gã, rớt xuống vài sợi lông mày.

Giây trước, tôi còn chưa nhìn ra được vấn đề gì trên tướng mặt của gã, đích thực là chỗ có vấn đề quá ít.

Nhưng bây giờ mò cốt, tôi liền tìm thấy điểm mấu chốt!

Chỗ cần cổ chếch lên trên phía sau mang tai của người bình thường, cũng là vị trí phần gốc của gáy, có hai mảnh xương Cự Ngao.

Xương Cự Ngao từ sau mang tai nối liền với sau gáy, người bình thường đều hơi hơi gồ lên, nếu như gồ lên rõ nét, thì đấy là tướng quyền quý.

Giống như vậy, xương Cự Ngao đại biểu không chỉ mỗi là quyền quý, mà càng là chủ trí tuệ, linh hoạt, và còn cả trường thọ!

La Trí Kiến, không có xương Cự Ngao! Vậy nên lông mày gã mới rụng!

Mày chủ trường thọ, hình dạng mày của gã tuy dài, thậm chí còn dài hơn cả Hứa Đức Sưởng, theo lý thì là dấu hiệu của việc trường thọ, nhưng lông mày lại quá thưa thớt, đặc biệt là lúc này còn rụng vài sợi, tôi liền cảm giác thưa đến bất thường.

Thêm việc ban nãy Hứa Đức Sưởng còn nói, nhà họ La bọn họ có rất nhiều người ăn cơm nhà nước, dạo gần đây đều đánh mất bát cơm, cùng với bản thân chức danh của La Trí Kiến cũng bị hủy bỏ.

Nhất là phản ứng của gã vô cùng trì trệ, đây cũng là thay đổi đột ngột.

Tất cả những việc này, đều có liên quan đến xương Cự Ngao!

Tôi hít sâu một hơi, quay ra nhìn sang Hứa Đức Sưởng, sau đó nói: “Anh ta đã gặp phải chuyện gì? Dạo gần đây ấy!”

Hứa Đức Sưởng hơi có chút do dự, rồi trả lời: “Mọi thứ đều tương đối bình thường, chỉ có điều gần một năm trước, nó từng vào viện một lần, bảo là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dầm cửa nhà cũ rơi xuống đập trúng đầu, bác sĩ bảo gì mà gãy xương đáy sọ, cuối cùng cũng chữa lành rồi.”

“Ngoài việc này ra thì không có chuyện gì khác phát sinh.”

“La Trí Kiến nó gia đình hòa thuận, vợ hiền thục, con trai con gái cũng rất ngoan ngoãn, chủ yếu là nó còn trẻ măng đã làm chủ, năng lực xuất chúng, gia tộc cũng quản lý rất tốt, trên cơ bản là không có điều tiếng gì bất thường.”

Tôi ngẫm nghĩ, sau đó ấn ấn lên đầu của La Trí Kiến, bảo gã cúi xuống.

Gã trì trệ mất hơn nửa phút mới cúi đầu xuống.

Ánh đèn của bệnh viện không đủ sáng, tôi bảo Hứa Đức Sưởng mở đèn pin của điện thoại lên, hướng dẫn cho hắn soi vào vị trí xương khác thường phía sau mang tai mà lẽ ra là xương Cự Ngao.

Ánh đèn trắng chói mắt chiếu vào chỗ sau gáy này, chân tóc và da đầu đều có thể nhìn rất rõ ràng.

Phần sau hai mang tai của La Trí Kiến hơi lõm xuống, đây hoàn toàn là việc lõm xuống bất thường.

Người bình thường cho dù cốt tướng của xương Cự Ngao có xấu đến đâu, ít nhất cũng vẫn là bình thường, nhiều nhất chỉ là bằng phẳng thôi.

Điều này ứng với những gì Hứa Đức Sưởng nói, La Trí Kiến từng bị dầm cửa đập trúng, tuy rằng không xảy ra chuyện gì lớn, gây ra vấn đề nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại đập hỏng xương Cự Ngao!

Nên mới ảnh hưởng đến những biến hóa kia của bản thân gã, đặc biệt gã còn là gia chủ, nên cũng liên đới khiến họ hàng gần trong gia tộc bị tổn hại quyền thế.

“La tiên sinh, cậu nhìn ra gì rồi?” Hứa Đức Sưởng dò hỏi, ngắt đứt mạch tư duy của tôi.

Tôi không trả lời hắn ngay lập tức, mà nhìn chằm chằm vào miếng xương Cự Ngao bị thiếu của La Trí Kiến.

Lẩm bẩm một mình: “Phú quý của người, sinh ra cửu cốt, cốt mệnh sinh ra đã có, không ai có thể cướp đi... Nhưng nếu về sau thiếu hụt, lại có thể tổn hại đến mệnh số của con người?”

Tôi cảm giác mình đã lần mò được đến chỗ then chốt nhất của Cốt tướng, cũng là thứ mà trong quyển sách đó từng viết đến.

Nhưng lúc nghĩ đến đây, tôi thậm chí còn thấy có chút kinh hãi.

Phong thủy trong Trạch kinh có thể giết người trong vô hình, nhưng người kiểu gì cũng có số mệnh, có người mạng cứng nên không sợ phong thủy, giống như Trần mù vậy.

Lão bao nhiêu lần suýt chết, tuy là do được tôi cứu, nhưng cũng chẳng phải là một biểu hiện mạng cứng của lão sao?

Phong thủy với người vốn có thể bổ trợ cho nhau, nếu như xem con người như một chỉnh thể, thì Cốt tướng trên người chẳng phải là thế của núi, máu trên người chẳng phải là thế của sông sao?

Dùng phương thức sau này để thay đổi cốt tướng, cũng sẽ hình thành nên sự biến hóa của vận mệnh trên thân người!

Trước đây tôi chưa từng nghĩ như thế này, bây giờ ngẫu nhiên bị xương Cự Ngao này của La Trí Kiến xé rách lớp giấy dán cửa sổ ấy, phần nhiều chỉ càng cảm thấy sợ hãi hơn. Còn may những thuật phong thủy tướng mặt này số người hiểu không còn nhiều, nếu không một khi có người ác, thì bèn là một thảm họa.

Xác định những suy nghĩ của mình không sai xong, tôi mới hít sâu một hơi, nói: “Hứa gia chủ, anh đưa La Trí Kiến qua bệnh viện chỉnh hình, lấy một miếng xương trên người anh ta, đệm hai vị trí này lên.”

Tôi chỉ vào vị trí xương Cự Ngao bị lõm xuống, nói: “Bảo La Trí Kiến tự mình nghĩ lại xem, đại khái xương của anh ta cao chừng nào, thì đệm cao lên chừng ấy.”

Nghĩ đến đây, tôi lại ngậm mồm, trầm ngâm mấy giây sau.

Ánh mắt của tôi cũng thêm chút cảm giác nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào La Trí Kiến, lúc này đã ngẩng đầu lên.

Nhấn từng câu từng chữ: “Không, không cần hỏi anh ta nữa, anh ta đã từng tổn thọ một lần, cũng mất không ít thứ, đơn thuần chỉ hồi phục cốt tướng về nguyên trạng khả năng không có tác dụng gì nhiều, anh bảo bác sĩ đệm hai chỗ xương này cho đến mức nổi gồ hẳn lên, chắc sẽ có thể bù đắp được một số tổn thất của anh ta.”

Nói xong, nhịp tim của tôi cũng nhanh lên không ít.

Tôi đích thực có chút ý đồ cá nhân, muốn dùng La Trí Kiến để chứng thực những suy đoán của tôi.

Đương nhiên, chuyện này cũng chẳng có tổn hại gì cho gã, nếu như tôi đoán không nhầm, sẽ chỉ đem lại càng nhiều lợi ích cho gã hơn thôi.

Đồng thời đây cũng sẽ khiến tôi có sự lý giải càng sâu sắc hơn đối với Cốt tướng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận