Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 943: HUYẾT SÁT HÓA THANH THI BẠC NHƯỢC NHẤT

Tôi không chỉ cảm giác được cả người đều rất trì trệ, mà khoang mũi và ngực bụng đều có cảm giác đốt cháy bỏng rát.

Giống như luồng khí đen đó đang thông qua khoang mũi vào trong cơ thể tôi, bắt đầu ăn mòn cơ quan nội tạng trong ngực bụng tôi vậy.

Tôi cực lực giữ trấn tĩnh, nơi ánh mắt nhìn đến, lông nhung màu máu trên xác chết của bà cô Cù đã rút đi, xác chết cũng đang nhanh chóng thối rữa.

Luồng khí đen đó trong nháy mắt đã triệt để tiêu tan không còn tung tích, tôi cũng không cần thiết phải lùi sau tránh né nữa.

Dùng sức cắn lấy đầu lưỡi, dưới sự kích thích của cơn đau, ý thức tôi hơi tỉnh táo lại chút ít, nhưng cái cảm giác bỏng rát khó chịu đó vẫn không loại bỏ đi được, mùi xác thối cũng liên tục lưu lại trong mũi tôi.

Thủ đoạn này của bà cô Cù chắc chắn không đơn giản, trước đây Mã Bảo Nghĩa động chân động tay lên người của đám người Thẩm Cửu liền đã khiến tôi trúng độc xác chết rồi.

Thứ khí xác chết này chắc chắn cũng có độc, chỉ có điều về phương diện này, tôi lại hoàn toàn không có hiểu biết, sợ là phải tìm Trần mù mới có thể biết được có nguy hiểm nhiều hay không.

Sau khi định thần lại, tôi lại lần nữa xác định xác chết của bà cô Cù đã bị Sát thuật phá hoại triệt để, lúc này mới quay người, ánh mắt nhìn sang vị trí sau lưng tôi mà vừa nãy âm thanh truyền tới, ở đó vừa hay đối diện với một cánh cửa phòng khép hờ.

Hai tay tôi phân biệt nắm lấy gậy khóc tang và trảm quỷ đao ở thắt lưng, sải bước đi lên trước. Một lát sau, tôi đến trước cửa phòng, nhấc chân đạp một phát, rầm một tiếng, cửa phòng bị đạp mở.

Trong đây, hóa ra bèn là gian phòng mà khi trước bà cô Cù hóa Mệnh sát!

Mặt đất có không ít vết tích màu đen đỏ, rõ ràng là vết máu đã khô cứng.

Lờ mờ, những vết máu đó giống như gương mặt người.

Có điều bọn chúng lại mất đi cảm giác khủng khiếp khiến người ta tim đập chân run, thứ còn lại chỉ có bẩn thỉu.

Tầm nhìn của tôi hướng qua vị trí giường.

Đó là một chiếc giường cưới kiểu cổ kết đầy lụa là màu đỏ.

Phía trước giường, đang đứng một xác chết đàn bà mảnh dẻ, chẳng phải chính là Lữ Xảo Nhi sao?!

Trên mặt con bé vẫn cứ máu thịt bầy nhầy, thê thảm rợn người như trước.

Xác chết của con bé khiến tôi có một cảm giác uy hiếp mãnh liệt, giống như chỉ cần tôi lại gần con bé, con bé sẽ liều mạng với tôi vậy!

Tôi trực tiếp đem gậy khóc tang đặt ngang trước ngực, trên gậy có Áp trấn thần chú, lại cộng thêm mệnh số Âm dương tiên sinh của tôi, Lữ Xảo Nhi, không thể nào nhập vong vào tôi được.

Đi lên trước hai bước, tôi càng ngó thấy phía trong cùng của chiếc giường đang nằm nghiêng xác chết của Sài thiếu gia, hai mắt gã nhắm nghiền, tuy cũng mọc đầy lông nhung màu máu, nhưng lại không hề cho người ta tý chút cảm giác sợ hãi nào, mà ngược lại khiến tôi cảm thấy, gã đang định tránh né.

Lại đi qua hai ba bước, tôi lập tức liền đến trước mặt Lữ Xảo Nhi.

Vị trí tròng mắt máu thịt bầy nhầy của con bé, lại rỉ ra ngoài thêm đôi chút máu tươi.

Tôi có thể cảm nhận rõ nét, gậy khóc tang trong tay đang nóng lên, bỏng giãy vô cùng!

“Vô dụng thôi, Âm dương tiên sinh sẽ không bị nhập vong, trừ phi người nhập vong tôi, mệnh số cứng hơn tôi. Cát về với cát, bụi về với bụi, mệnh cô không tốt, lên đường đi.” Giọng tôi khàn khàn, nói với xác chết của Lữ Xảo Nhi.

Tay trái của tôi vẫn giữ ngang gậy khóc tang không nhúc nhích, tay phải giơ cao trảm quỷ đao.

“Phụp!” một tiếng, trảm quỷ đao trực tiếp đâm xuyên lồng ngực xác chết của Lữ Xảo Nhi.

Cùng với khói trắng bốc lên, xác chết của Lữ Xảo Nhi cũng bắt đầu nhanh chóng thối rữa.

Máu tươi trong tròng mắt của con bé trong nháy mắt biến thành đen xì đục ngầu, luồng khí âm u rợn người đó, lập tức tiêu tan...

Tôi định định thần, vụt rút đao ra, Lữ Xảo Nhi cạch một phát đổ ra đất.

Ánh mắt hướng qua xác chết của Sài thiếu gia ở trên giường, lúc này gã vẫn bất động không nhúc nhích, tôi có thể cảm nhận được, luồng ý thức khiếp sợ truyền ra từ trên người gã đó càng mãnh liệt hơn.

“Lúc còn sống, anh nấp sau lưng bà cô Cù và Sài gia chủ, ỷ thế hiếp người, làm đầy việc xấu. Bây giờ anh chết rồi, xác chết vẫn cứ đòi nấp sau lưng bà cô Cù và Lữ Xảo Nhi, làm xác làm quỷ, đều không chút gánh vác, anh là thứ huyết sát tệ hại nhất mà tôi từng thấy.” Giọng tôi lạnh lùng, quát lên.

Đối với bà cô Cù và Lữ Xảo Nhi tôi cảm thấy đáng tiếc.

Nhưng đối với tên Sài thiếu gia này, gã đều là tự làm tự chịu, chết không oan uổng!

“Đừng... Đừng động vào tôi... Tôi không hại người, anh để tôi ở lại đây, nhà họ Sài có tiền, bảo bố tôi cho anh tiền!”

Trong góc của căn phòng, đột nhiên truyền lại tiếng nói sợ sệt hèn nhát.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, vụt ngoảnh đầu nhìn qua.

Bên cạnh cái tủ ở góc bên phải, hóa ra còn có một người!

Vừa nãy lúc tôi bước vào đã rất cảnh giác rồi, thế mà vẫn không chú ý đến?

Người đó đang run rẩy đi ra ngoài, trên người hắn rõ ràng đang mặc quần áo người làm của nhà họ Sài.

Hai mắt hắn toát ra vẻ sợ hãi, thần thái cực giống Sài thiếu gia...

Càng kỳ dị hơn nữa là, trong hai mắt hắn, không chỉ có màu đỏ máu, mà còn ánh lên một tia ánh xanh.

“Nhập vong của huyết sát hóa thanh thi?” Trong đầu tôi vừa hiện lên suy nghĩ này.

Người đó bèn bịch một phát liền quỳ luôn xuống đất.

Hắn cộc cộc cộc dập đầu tận mấy cái.

“Anh tha cho tôi, cầu xin anh tha cho tôi, mẹ tôi mất rồi, vợ tôi cũng mất rồi, bản thân tôi là thứ chẳng ra gì, nhưng tôi không muốn lại chết thêm lần nữa, cầu xin anh... Tiền, nhà họ Sài có đầy... Tôi còn có rất nhiều đàn bà được tôi bao nuôi, tôi tặng cho anh, toàn bộ tặng hết cho anh!” Lòng tôi càng ớn lạnh hơn.

Lúc này tôi mới hiểu ra, tại sao tôi không phát giác ra người này.

Nhập vong của huyết sát hóa thanh thi, trước sau gì vẫn mạnh hơn không ít so với nhập vong của phá xác Bạch y sát hóa Huyết y đơn thuần, vậy nên vừa nãy tôi căn bản không cách gì phát giác ra sự tồn tại của hắn.

Xác chết của Sài thiếu gia trở nên lợi hại đến mức này, tôi ngược lại bèn có thể lý giải được.

Bà cô Cù yêu đứa con trai này đến phát điên, cho dù gã làm xằng làm bậy, bà ta cũng phải bảo vệ, Hung ốc sát nhất định có lợi ích cực lớn đối với hung hồn ác quỷ, nhưng bà ta lại không giữ cho bản thân, cũng không để Lữ Xảo Nhi sử dụng, mà toàn bộ dành cho con trai.

Chỉ có điều, đứa con trai này của bà ta thực sự là thứ vô dụng bỏ đi, ngoài việc ỷ vào sự bảo vệ của bố mẹ làm xằng làm bậy ra, bản thân không có chút can đảm nào, tham sống sợ chết, giấu đầu lòi đuôi, cho dù bọn họ với tôi đấu đến chết đi sống lại, gã cũng đều không dám thò mặt ra chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận