Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 796: CÒN GÌ NỮA?

Khương Manh hơi hơi cúi người: “Có chấp nhận hay không, cũng là số của tôi.”

Tôi không tiếp tục nói thêm gì khác, bèn bảo Khương Manh đi sắp xếp, chúng tôi bây giờ chuẩn bị rời đi.

Khương Manh biểu thị cô ta đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, tiếp đấy lại lấy điện thoại ra gọi một cuộc, sau khi nói đơn giản vài câu xong, liền ra hiệu chúng tôi có thể lấy đồ rời đi rồi.

Trần mù và Lưu Văn Tam ai về phòng nấy lấy hành lý, bọn lão sớm đã thu dọn xong hết rồi.

Tôi vốn đã chẳng có mấy đồ đạc, chỉ vào phòng nhìn một vòng, xác định không có gì sót lại, đoàn người lúc này mới đi ra phía bên ngoài tộc Khương.

Ngao sói lúc thì bước đi bên cạnh tôi, lúc lại qua lượn lờ bên cạnh Lưu Văn Tam.

Tôi chú ý đến thương tích của nó đã khỏi hòm hòm rồi, mảng da bị mất kia đã đóng vảy, hơn nữa đã có bộ phận bong vảy, còn mọc ra lông mới ngắn ngủn.

Đợi đến trước cổng chào của tộc Khương, tôi liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.

Bên cạnh xe hiển nhiên là hai người Phùng Quân và Phùng Bảo.

Chẳng cần hỏi nhiều, tôi liền biết trong thời gian này tộc Khương chắc chắn đã có sắp xếp, Phùng Bảo và Phùng Quân chắc đều trú ở đây, hoặc là ở gần đây.

Nhìn thấy chúng tôi, hai người Phùng Bảo và Phùng Quân mặt đều lộ vẻ vui mừng.

Rõ ràng Khương Manh chắc đã từng gặp mặt bọn họ trước, hơn nữa cũng đã nói chuyện qua, bọn họ đều lên tiếng chào hỏi, trông hơi có vẻ thân thiết.

Sau khi lên xe, Phùng Bảo bắt đầu lái xe, chúng tôi tiến nhanh về hướng thành phố Nội Dương.

Trong thời gian này Khương Manh không hề hỏi tôi lúc nào đưa cô ta qua thôn Kế Nương.

Tôi kỳ thực do dự nhiều lần, tôi có phương thức liên lạc của Thẩm Kế, gọi một cuộc điện thoại, có thể nói chuyện rõ trước một chút, nhưng việc này, hai ba câu lại không thể nào nói rõ ràng được.

Chuyện này quá trịnh trọng, hơn nữa biến số quá lớn, tôi không xác định được suy nghĩ của Thẩm Kế, cô ta khả năng sẽ không tin, đồng thời trực tiếp từ chối luôn.

Đối với thứ biến số này, cùng với trách nhiệm đối với Thẩm Kế và cả tộc Khương, tôi đều nên mặt đối mặt nói rõ tất cả các quan hệ lợi hại.

Kỳ thực đối với theo đuổi của Thẩm Kế mà nói, nhận tổ quy tông, có trăm lợi mà không một hại!

Hơn nữa tôi còn nghĩ tới một chuyện, nếu như có thể, thì sợ rằng tôi có thể đáp ứng được một nguyện vọng lớn của nhà họ Liễu, cũng sẽ tặng cho Thẩm Kế một món nợ tình nghĩa lớn bằng trời!

Đương nhiên, đây cũng chỉ là một ý tưởng.

Tôi còn cần gặp Thẩm Kế xong, mới có thể đưa ra quyết định.

Quá trình đi đường hơi có chút khô khan, Phùng Bảo và Phùng Quân liên tục thay nhau lái xe, gần như đi gấp cả ngày lẫn đêm, chúng tôi mới về tới Nội Dương vào ba ngày sau.

Thôn Liễu Hà và thôn Tiểu Liễu chúng tôi đều không qua, việc đầu tiên khi về đến thành phố Nội Dương, chính là đưa Trần mù về Triều dương trạch trước, tiếp đó lại đi qua nhà họ Phùng.

Từ Thi Vũ, Hà Thái Nhi, bà nội tôi, cùng với gia chủ nhà họ Phùng - Phùng Chí Vinh, và còn không ít những người khác của nhà họ Phùng đều ở cổng đợi chúng tôi.

Vừa mới xuống xe, Hà Thái Nhi đã vô cùng mừng rỡ chạy lại, lao vào lòng Lưu Văn Tam.

Phùng Chí Vinh cũng vui vẻ cười lớn.

Bà nội tôi vốn dĩ cũng rất vui, có điều sắc mặt rất nhanh đã trở nên hơi có chút cứng đờ.

Khuôn mặt nhìn tôi của Từ Thi Vũ tuy đang cười, nhưng cũng ngẩn ra một phát.

Tôi ban đầu còn chưa phản ứng lại, mãi cho đến lúc bước đến trước mặt hai người họ xong, tôi mới đột nhiên phản ứng lại, Khương Manh vẫn đang đi theo sau lưng tôi, hơn nữa cô ta lùi sau nửa bước, bước đi đều mang vẻ lễ độ.

Tôi một phát liền hiểu ra, bà nội tôi hiểu nhầm rồi, Từ Thi Vũ cũng hiểu nhầm rồi...

Lúc tôi đang ngại ngùng, chuẩn bị giải thích, thì Lưu Văn Tam lại gọi một câu: “Khương Manh, cô đem đồ của Thập Lục xách vào trong, kiếm bừa một người làm, bọn họ đều biết phòng của Thập Lục, dọn dẹp tý cho nó, xe đò mệt mỏi rồi, nó cần nghỉ ngơi tử tế một chút.”

Khương Manh rất nghe lời gật gật đầu, vốn dĩ một số đồ đạc của tôi cũng đang bị cô ta cầm, cô ta lại hơi hơi cúi người với bà nội tôi và cả Từ Thi Vũ, rồi lập tức liền đi vào trong cổng chính của nhà họ Phùng.

Lúc này đến cả Phùng Chí Vinh cũng đều ngẩn cả ra.

Bà nội trợn mắt lườm tôi một cái, bà đột ngột một phát giơ tay ra, véo về phía tai tôi!

Tôi: “.....” “Bà nội... Mọi người hiểu nhầm rồi...” Tôi phải nói là khóc không ra nước mắt, Lưu Văn Tam rõ ràng là giúp đỡ, nhưng câu nói đó của lão lại thành giúp ngược, ngược lại khiến bà nội tôi càng hiểu nhầm hơn...

“Hiểu nhầm, hiểu nhầm cái gì? Chuyện này mày phải nói rõ ràng! Ra ngoài một thời gian, đủ lông đủ cánh rồi, phòng cũng đều để cho đàn bà dọn hộ rồi? Mày mà không nói rõ, thì bà phải thay Thi Vũ dạy dỗ mày tử tế!” Bình thường bà nội đối xử với tôi đều vô cùng hiền hòa, bây giờ trong giọng điệu toàn là bất mãn, còn toát ra chút tức giận của người già.

Thần thái của Từ Thi Vũ sau tích tắc cứng đờ, bèn toát ra vẻ hụt hẫng và tổn thương.

Tôi rõ ràng nhìn thấy trong mắt cô ta ướt màu nước, tim lập tức đau nhói từng cơn.

Tôi vội vàng mở miệng, chỉ sợ lại có người ngắt lời tôi, hoặc là nói gì đó làm chuyện hiểu lầm càng lớn hơn.

Trong đôi ba câu, tôi liền nhanh chóng mang chuyện của Khương Manh ra kể một lượt.

Sau khi tôi giải thích hết xong, bà nội vẫn cứ nửa tin nửa ngờ, chau mày hỏi tôi: “Thị nữ?” Tôi cười khổ, lại giải thích một lượt nữa, nói chức Tiên sư này tôi chắc chắn không làm, Khương Manh sẽ là thị nữ của Thẩm Kế.

Bà nội rõ ràng còn định nói nữa, nhưng Từ Thi Vũ đã kéo lấy tay bà, khẽ khuyên bà đôi câu.

Lúc này biểu cảm của Từ Thi Vũ rõ ràng dịu đi không ít, vẻ lo âu chỉ còn sót lại chút nhàn nhạt.

Hà Thái Nhi cũng lên trước khuyên bà nội tôi mấy câu, bà nội tôi lúc này mới không nói gì khác nữa.

Nhưng cuối cùng bà vẫn trợn mắt nhìn tôi một cái, bảo tôi chú ý chừng mực một chút.

Sau khi vào nhà họ Phùng xong, nhà họ Phùng liền bắt đầu trở nên bận rộn, Phùng Chí Vinh sắp xếp tiệc tối tẩy trần.

Cũng có không ít người nhà họ Phùng lên trước chào hỏi tôi.

Lúc chúng tôi về, là tầm ba bốn giờ, đến lúc trời nhập nhoạng tối, tiệc tối đã được bày biện xong.

Một bữa tiệc tối tẩy trần, Lưu Văn Tam uống đến mặt mày hồng hào.

Tôi cũng nhấp miệng vài ly, cộng thêm cả quãng đường xe cộ mệt mỏi, đầu tôi đã có chút mơ màng không tỉnh táo.

Áp lực trong thời gian này thực sự quá lớn, uống một chút rượu, lại ở nhà họ Phùng, bên cạnh có bà nội tôi, cùng với Từ Thi Vũ, tâm thế của tôi lập tức liền thả lỏng xuống.

Cuối cùng tôi đúng là uống say thật, cũng chẳng biết là ai đưa tôi về phòng nữa.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, trời đã sáng rõ rồi.

Cảm giác say rượu, cho dù là tỉnh rồi, đều có thứ cảm giác đầu đau như búa bổ.

Đi rửa ráy một lượt, lại thắp cho mẹ tôi một nén hương, tôi mới đẩy cửa đi ra khỏi phòng.

Từ Thi Vũ ngồi bên cạnh chiếc bàn đá ở trong sân, một tay chống lên trán, mái tóc dài buông xõa đến thắt lưng khẽ bay bay theo gió.

Tôi vừa định đi về phía cô ta, cô ta liền đã đứng dậy, rất rõ ràng, cô ta vừa nãy đang liên tục đợi tôi.

Cô ta đi đến gần trước mặt tôi, cự ly gần rồi, tôi mới nhìn thấy hôm nay cô ta có trang điểm nhẹ.

Hai bên má trắng mịn đánh một lớp phấn mỏng, dung nhan kiều diễm như hoa đào dưới ánh nắng.

Một đôi mắt hạnh kẻ đường chỉ mắt mảnh mai tinh tế, kết hợp với phấn mắt màu nhạt, trong vẻ linh động càng toát ra khí chất trong sáng thoát tục.

“Muốn đem Tây Hồ sánh Tây Thi, điểm tô đậm nhạt đều đẹp cả.” Tôi nghĩ đến một câu từ để hình dung.

“Anh chắc không phải đi ngay nữa chứ?” Giọng nói êm dịu của Từ Thi Vũ, lôi tôi ra khỏi trạng thái ngẩn người.

“Không đi nhanh như thế, tộc Khương cho thời hạn là ba tháng, đi tế bái ông nội với bố tôi một chút, tôi muốn suy nghĩ chút về chuyện của Viên Thị Âm Dương Trạch....” Tôi giải thích đúng sự thật.

Từ Thi Vũ mím môi, cô ta khẽ nói: “Còn gì nữa?”

“Còn...”

Tôi lập tức nghe ra được chút ý tứ hàm xúc từ miệng của Từ Thi Vũ.

Tôi biết Từ Thi Vũ muốn nghe tôi nói gì.

Nhưng con dao đang treo trên đầu tôi, lại khiến tôi không cách gì nói ra những lời đó được...

Đang lúc tôi nghĩ nên làm thế nào để giải thích.

Thì Từ Thi Vũ lại cười xòa một cái, cô ta cúi đầu xuống khẽ nói: “Tôi biết rồi, có điều trước khi đi, đi với tôi một ngày, chúng ta dạo một vòng?”

Tôi gật gật đầu, thở phào một hơi dài, nói một câu không vấn đề.

Thế nhưng đúng vào lúc này, ngoài cổng lại vội vã đi vào một người, người này chính là Phùng Khuất!

“La tiên sinh, Trường Thanh Đạo Quán có mấy người tới, bọn họ hỏi, tại sao Mao quan chủ không về, bọn họ muốn gặp cậu.”

[Tác giả có lời muốn nói]

La Chậm Chậm: Hôm nay thích hợp đính hôn, cầu tự, lắp đặt nội thất, lắp giường, động thổ, cầu phúc, tế lễ...

Cùng với việc quan trọng nhất, hôm nay thích hợp đi làm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận