Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 890: VONG TỬ VỊ

Tôi ra hiệu cho bọn họ, xếp thành hình vòng tròn bao vây lấy tôi.

Sau khi bọn họ làm theo xong, tôi cầm lấy Bút Địa Chi, lần lượt viết chữ lên trên ngực của bọn họ.

Phân biệt là: “Càn thiên, Khôn địa, Cấn sơn, Chấn lôi, Tốn phong, Đoài trạch, Khảm thủy, Ly hỏa, Lượng nhật, Cảnh nguyệt, Tụ tinh, Tán vân, Thực hình, Hư không, Linh sinh!”

Hai người một tổ, bèn là hai người mang chữ giống nhau, tôi giữ lại một phương vị cuối cùng là Vong tử.

Mười lăm tổ đại biểu cho mười lăm phương vị, tôi đứng ở Vong tử vị!

Vong tử vị nghe tên biết nghĩa, Vong giống Tử, là diệt vong, không có sống sót, không có cơ hội sống.

Mà trong trận pháp phương vị Thập lục quẻ do tôi bố trí hiện giờ, ngược lại là vị trí hung ác nhất.

Tôi đồng thời cũng viết lên trên ngực mình hai chữ “Vong tử”, tiếp đấy tôi mới dặn dò, đợi chút nữa xuống nước, mười sáu chiếc thuyền cũng phải căn cứ theo phương vị này tạo thành hình vòng tròn tiến lên trước, cho dù là có quỷ nước tới phạm, cũng tuyệt đối không được loạn thế trận, chỉ cần phòng bị là được, bọn chúng sẽ không giết nổi người.

Hơn nữa chỉ cần tìm đúng cơ hội, bèn có thể một người phản công, người còn lại tiếp tục ổn định phương vị.

Đợi chúng tôi tới vị trí trung tâm xuống dưới nước xong, vẫn cần giữ nguyên hình vòng tròn thế này, hơn nữa lúc nào cũng phải chú ý đến ngôn ngữ môi chỉ huy của tôi.

Về phương diện giao lưu dưới nước của người vớt xác này, bởi vì dưới nước không truyền được âm thanh, nên gần như mỗi một người vớt xác đều hiểu ngôn ngữ môi.

Tôi theo Lưu Văn Tam thời gian dài rồi, cũng học được một ít.

Cuối cùng ánh mắt tôi hướng lên trên người Lưu Văn Tam, trầm giọng nói: “Chú Văn Tam, chú ở giữa trận đi, bọn cháu bao vây vòng xung quanh, cũng là một kiểu bảo vệ ở mức độ khác, chú chỉ quản vớt xác cứu người.”

Ngừng lại một lát, giọng điệu tôi cũng hơi có chút phức tạp: “Nếu còn có thể cứu được.”

Lưu Văn Tam lập tức trả lời: “Cứu người xong vớt xác luôn, đám quỷ nước đó chú thấy không dễ mà thu phục thế. Diệt bỏ e rằng cũng rất khó, vớt xác xong lượn là được, nếu chúng nó nhất quyết không buông tha cho chúng ta... thì nghĩ cách sau?”

Lượng thông tin trong câu nói này của lão không ít, tôi trầm ngâm một lát, gật đầu nói một chữ được.

Lưu Văn Tam hoạt động giãn gân cốt một chút, vặn vặn cổ, phát ra âm thanh răng rắc.

Mười lăm tổ người vớt xác còn lại, cũng đứng sẵn thành hình vòng tròn.

Tôi cũng về lại trên phương vị của mình, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Kế, tôi trầm giọng nói: “Thẩm Kế, đợi lúc nữa cô ở trên mặt nước canh thuyền, tạm thời cô không xuống nước được, thì ở bên trên tiếp ứng cho bọn tôi.”

Thẩm Kế mím mím môi, chỉ khẽ gật gật đầu, không tiếp tục mở miệng.

Tôi nhấc chân đi lên trước, dẫn đầu xuống khỏi cầu tàu cũ, bước lên trên thuyền.

Những người vớt xác còn lại cũng lần lượt lên thuyền, tốn mất thời gian mấy phút, toàn bộ chúng tôi đều đã xuống thuyền, đi về phía trung tâm Hồng Hà.

Những người vớt xác này lúc trước tuy thái độ có chút vấn đề, nhưng hiện giờ đối mặt với thời khắc giữa sự sống và cái chết, lại cần cứu người, bèn cực kỳ nghe theo sắp xếp.

Đội hình thế trận của chúng tôi duy trì hết sức chỉnh tề, không hề có tý chút sai sót nào.

Tôi một mình chèo thuyền ở trên đầu nhất, phía sau tôi bèn hình thành một hình tròn, Lưu Văn Tam và Thẩm Kế chung một thuyền, duy trì ở vị trí chính giữa của hình tròn.

Trái phải khua mái chèo, kéo theo mặt nước không ngừng gợn sóng, vành trăng tròn trên bầu trời đêm phảng phất như đã rơi xuống dưới một chút, cách chúng tôi càng gần hơn.

Hồng Hà cũng trở nên càng âm u hơn, xung quanh sương mù dâng trào, sát khí mai phục khắp nơi!

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến chỗ trung tâm nhất của mặt sông, cùng lúc thuyền dừng lại, những người vớt xác trên thuyền phân biệt bắt đầu kết nối mười sáu chiếc thuyền này lại với nhau, khóa chúng lại thành một hình tròn, chỉ có chiếc thuyền ở chính giữa của Lưu Văn Tam và Thẩm Kế là không nhúc nhích.

“Duy trì đội hình, ghi nhớ những gì tôi nói, sau khi xuống dưới nước, bắt buộc phải có một người ở góc trận không được di động, người còn lại nếu cần thiết, có thể ra ngoài động thủ, nhưng phải bảo đảm một đòn là lùi! Hơn nữa một khi có nguy hiểm, liền phải lập tức về lại trong đội hình thế trận, người còn lại yểm hộ. Chỉ cần duy trì trận pháp này hoàn chỉnh, thành một khối trọn vẹn, thì sẽ không có chuyện.” Tôi lại lần nữa trầm giọng mở miệng, hơn nữa tôi cũng nhanh chóng cầm bình dưỡng khí và mặt nạ ở trên thuyền lên, sau khi đeo lên người xong, tôi liền nhảy khỏi thuyền, trực tiếp vào luôn trong nước!

Gần như cùng một thời gian, những người vớt xác còn lại cũng đều đồng loạt xuống nước theo tôi.

Ánh trăng chiếu rọi trong làn nước tầm nhìn rõ nét, mang theo một thứ màu ngọc kỳ dị, lạnh ấm giao thoa, cảm giác gây ra trên người càng kỳ dị hơn.

Tôi dẫn đầu bơi xuống phía dưới, đồng thời cũng chú ý đội hình thế trận của chúng tôi không có vấn đề.

Lưu Văn Tam thì nằm trong vòng vây của mười sáu tổ người chúng tôi, từ từ bơi theo xuống dưới.

Rất rõ ràng, Lưu Văn Tam có thể bơi nhanh hơn, có điều lão không hề hành động bừa bãi, mà phối hợp với đoàn đội.

Lúc bắt đầu xuống nước, kỳ thực tôi chẳng có mấy cảm giác.

Nhưng sau khi xuống nước lâu xong, chắc là bắt đầu từ khi chìm xuống dưới được hơn mười mét, tôi liền cảm giác thấy có thứ ảo giác như bốn phương tám hướng đều đang bị người ta nhìn chằm chằm.

Cái cảm giác đó mười phần bức bối... Tôi biết xung quanh chắc chắn có quỷ nước, hơn nữa số lượng tuyệt đối không ít!

Lúc trước cả trăm người nhà họ Cẩu ở dưới Hồng Hà, nên quỷ nước không tùy tiện ra ngoài.

Hiện giờ chúng tôi chỉ còn lại ngoài ba mươi người, tham khảo tình trạng mà ba mươi người lúc trước gặp phải, nguy hiểm sẽ không nhỏ.

Có điều tôi có tự tin, tôi dùng mười sáu tổ bày Thập lục quẻ, lấy người làm góc trận, chỉ cần không phá trận, nhất định sẽ không xảy ra chuyện.

Mấy phút sau, chúng tôi đã dần dần tiếp cận đáy nước...

Tôi mở đèn pin dưới nước ở trên đỉnh đầu lên, những người còn lại cũng làm theo.

Tầm nhìn dưới nước càng thông thoáng hơn, nhưng tất cả những gì đập vào mắt, lại khiến tâm trí tôi chấn động mạnh.

Khí lạnh buốt giá từ tứ chi bách huyệt trào lên, thân người suýt chút nữa thì cứng đờ lại...

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi. Tôi giảm bớt chút lượng, khoảng chừng, bớt tầm một nghìn chữ, đang tích chữ để chuẩn bị, sau khi đủ rồi tôi sẽ đăng hết một lượt.

Hy vọng mọi người lý giải đôi chút.

La Chậm Chậm cầu xin đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận