Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 189: TÂY TỨ TRẠCH, VÔ HUNG ĐẠI CÁT



“Cái thằng này, bà hỏi tình hình mày chút, mà cũng nhất định phải có việc gì sao?”

“Bà già này người còn khỏe lắm!” Trong điện thoại, bà nội vừa cười vừa mắng.

Cái cảm giác sức lực tràn trề ấy, mới khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Bà nội, bà nhớ phải chú ý an toàn, nếu như trong thôn có người tới, bà đừng tiếp xúc nhiều nhé.” Tôi do dự một chút, vẫn cứ chuẩn bị dặn dò bà nội.

Tướng mặt này của tôi đến quá bất ngờ. Đồng thời tôi lại thấy Lý Đức Hiền quá nguy hiểm, hở chút là động đến mộ tổ với vợ con bố mẹ nhà người ta, đúng thật là không thể dùng lẽ thường để nhìn nhận được, nhỡ lão mà qua thôn Tiểu Liễu tìm bà nội tôi thì làm thế nào?

“Mày ở ngoài đắc tội với người ta à?” Ngữ điệu của bà nội nghiêm trọng hơn nhiều.

Tôi cười khổ một cái, đem chuyện của Lý Đức Hiền ra kể sơ một lượt.

Bà nội im lặng hồi lâu, rồi mới ừ một tiếng: “Không cần lo cho bà, thằng Lý Đức Hiền đó kể cả có nham hiểm, thì cũng chẳng dễ mà làm gì với thôn Tiểu Liễu được, bố mày tối mai cắt âm, ông nội mày, vẫn còn ở dưới móng đường chỗ cổng thôn kìa.” Tôi lúc này mới thật sự thở phào.

Tôi suýt nữa thì quên mất, bố tôi chưa cắt âm, lúc nào cũng có khả năng thành quỷ quái.

Không cho tôi về, cũng là để tránh bố hóa sát tác quái, sau đó thành du hồn dã quỷ.

Nếu như Lý Đức Hiền dám chủ động đi tìm bà nội tôi, hoặc là động vào mộ tổ nhà tôi, bố tôi chắc chắn hóa sát, tới lúc đó lão sẽ tự chuốc vạ vào thân.

Thêm nữa ông nội tôi làm móng đường của thôn, cả cái thôn Tiểu Liễu này, đều có thể nói là một bố cục phong thủy, mà ông nội tôi chính là huyệt nguồn!

Lý Đức Hiền có gan to tày trời, sợ là cũng chẳng dám tới bố cục phong thủy của Âm thuật tiên sinh gây chuyện.

Đương nhiên, tôi vẫn cứ dặn đi dặn lại bà nội, phải ngàn vạn lần cẩn trọng.

Bà nội cuối cùng cười thở dài một tiếng: “Thập Lục nhà ta, đúng là đã lớn thành tài rồi.” “Có điều Thập Lục, bà nội đúng là có chuyện tìm mày.” Tim tôi đập đánh thịch, lập tức hỏi bà nội có chuyện gì?

Bà nội mới bảo với tôi, ở trong thôn có một bà góa, bị thằng trong thôn làm cho ễnh bụng ra, lúc sinh không có ai quản, một xác hai mạng, vừa lúc tối xong. Đồ nghề đỡ âm linh, bà nội đều đưa hết cho tôi rồi, giờ người trong thôn nhờ đến bà nội, bà nội hứa đợi ngày kia, chắc tôi sẽ về thôn, tới lúc đó sẽ đi đỡ âm linh.

Tôi gật gật đầu, bảo không vấn đề gì.

Sau đó tôi còn cười nói với bà nội, giờ đồ nghề của chúng tôi, nhiều hơn trước rồi, đợi bà nhìn thấy, chắc chắn sẽ phải vui mừng kinh ngạc!

Trước khi cúp điện thoại, bà nội còn vui vẻ nói với tôi là sẽ chống mắt chờ xem.

Tôi lại gọi một cuộc cho Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi, dặn dò bọn họ phải cẩn thận.

Làm xong những việc này, tôi cũng định thần lại.

Tất cả đều đã được phòng bị, binh tới có tướng chặn, nước ngập có bờ ngăn!

Tướng mặt cho dù có ứng nghiệm lên người tôi, tôi cũng tin rằng bản thân có thể ung dung ứng đối.

Sau khi rửa ráy xong, Phùng Khuất liền tới gõ cửa phòng tôi.

Trước tiên ra nhà chính của nội viện ăn sáng.

Tôi coi như cũng được biết, cuộc sống của thổ hoàng đế sông Dương, xa hoa đến mức nào.

Ngoài các loại bánh trái truyền thống, như bánh hoa quế, bánh mã đề, bánh quý phi và bánh đậu xanh ra, còn có các món ăn kiểu Trung như sủi cảo nhân tôm, xíu mại, bánh xốp....

Lại còn cả các món ăn kiểu Tây như trứng cá muối, mì trộn tôm hùm, cá mú đỏ hấp...

Cả một bàn, toàn các món ăn đắt đỏ.

Tôi cũng có một khoảng thời gian tương đối, chẳng có được một bữa ăn tử tế rồi.

Sau khi tế xong miếu ngũ tạng, cả người đều cảm thấy sảng khoái hẳn ra.

Tôi hỏi Phùng Chí Vinh bao giờ xuất phát?

Phùng Chí Vinh lúc này mới có chút mất tự nhiên nói với tôi, hôm nay ông ta không đi cùng tôi, ông ta tuy không muốn thừa nhận mình đã già, nhưng dù gì thân thể cũng có chút không trụ được, nên phái Phùng Bảo và Phùng Quân đi cùng với tôi.

Tôi thì cũng chẳng có ý kiến gì, và thực sự cũng cảm thấy Phùng Chí Vinh không thích hợp đi cùng tôi.

Phùng Bảo người đô con, phản ứng nhanh, từng cùng tôi đối phó với con ly miêu già màu trắng, cũng coi như có nửa phần thân thiết, Phùng Quân thì là dân nhà võ.

Hai người này đi với tôi có tác dụng quá nhiều, nếu như đổi thành Phùng Chí Vinh, nhỡ mà xảy ra chuyện gì, tôi lại còn phải đi bảo vệ ông ta.

Từ nhà họ Phùng xuất phát, người lái xe vẫn là Phùng Khuất.

Phùng Bảo và Phùng Quân đối xử với tôi rất cung kính, cứ đứng ở bên cạnh xe chờ, còn hơi cúi người hành lễ với tôi.

Tôi ngồi vào ghế lái phụ xong, bọn họ mới ngồi vào ghế sau.

Xe lên đường, đi như bay về hướng phía tây của thành phố Nội Dương.

Chưa tới chín giờ, chúng tôi đã ra khỏi thành phố, quê cũ của Lý Đức Hiền tên là Lý Gia Khẩu, nằm bên đường quốc lộ cách thành phố khoảng nửa giờ xe, trước lối rẽ vào thôn có trạm thu phí.

Sau khi xe vào thôn, rẽ qua rẽ lại trên đường thôn, rồi dừng lại trước một căn nhà mộc mạc giản dị.

Xuống xe xong, tôi chú ý đến hai đầu đường cũng có một số người dân làm nông đang đi lại.

Bọn họ đều rụt rè quan sát chúng tôi, có điều chỉ nhìn một cái, rồi liền đi luôn, chứ không có ai lên trước hỏi chúng tôi là ai.

“La tiên sinh, đây chính là nhà cũ của Lý Đức Hiền, chắc là để không hơn một năm rồi, lão chỉ còn lại một ông bác, không trú ở đây.”

Phùng Khuất trầm giọng báo cáo tình hình với tôi.

Tôi gật gật đầu, lùi ra sau hai bước, hơi nheo mắt nhìn chỉnh thể bố cục bên ngoài của căn nhà.

Thuật phong thủy của Lý Đức Hiền đúng là không yếu, cả căn nhà tuân theo kết cấu gian chính cao nằm giữa, tứ phía thấp dần xuống.

Lúc này vừa mới qua chín giờ, nắng sớm chiếu từ hướng mặt trời mọc vào trong căn nhà, trông tràn đầy sinh khí.

Tôi lấy Định la bàn ra, bên trong kim chỉ cũng nổi hẳn lên, rõ ràng là dấu hiệu của thiện âm, có phúc thần bảo hộ.

Sau đó tôi lại phán đoán phương vị một chút, rồi đồng tử mắt co mạnh lại.

Phương vị của thôn này so với thành phố Nội Dương, là hướng tây.

Mà trên Định la bàn, căn nhà này của Lý Đức Hiền, hóa ra còn là phương vị của Tây tứ trạch.

Cho dù căn nhà nhìn không có vẻ gì là xa hoa, nhưng Tây tứ trạch có một đặc điểm, Thổ Kim tương sinh. (Ngũ hành: Thổ sinh Kim)

Nó nằm ở phương vị Tây tứ, không có phương vị hung!

..........,,,........

[Giải thích từ dịch giả] Đông tứ trạch và Tây tứ trạch: Căn cứ theo nguyên lý trong bát quái, nhà ở được chia làm tám bộ phận, phân biệt gồm đông thuộc Chấn, nam thuộc Li, tây thuộc Đoài, bắc thuộc Khảm, đông nam thuộc Tốn, tây nam thuộc Khôn, tây bắc thuộc Càn, đông bắc thuộc Cấn

1. Đông tứ trạch: chỉ nhà nằm vị trí đông nam hướng về phía tây bắc (Tốn trạch), nhà nằm vị trí nam hướng về phía bắc (Li trạch), nhà nằm vị trí bắc hướng về phía nam (Khảm trạch) nhà nằm vị trí đông hướng về phía tây (Chấn trạch)

2. Tây tứ trạch: chỉ nhà dùng chín ô phân chia phương vị: Gồm nhà có hướng cổng chính mở tại phía tây bắc (Càn trạch), cổng chính mở tại phía tây nam (Khôn trạch), cổng chính mở tại phía đông bắc (Cấn trạch), cổng chính mở tại phía chính tây (Đoài trạch).

Bạn cần đăng nhập để bình luận