Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 94: ĐỔI TRẮNG THAY ĐEN



Tiếng ầm ầm uỳnh uỳnh đã biến mất không còn nữa, thay vào đó là tiếng nước chảy gấp....

Tôi thở hồng hộc, tim đập thình thịch rất nhanh, khàn giọng nói: “Trước khi nhà họ Cố xây lại khu nhà này, chắc là có xem qua con sông ngầm này, nước chắc cao nhất cũng chỉ đến được đây.”

Mặt Cố Nhược Lâm cũng trắng bệch, gật gật đầu.

Tiếp đó, mặt cô ta chợt đỏ bừng lên, hốt hoảng giật ra khỏi tay tôi...

Lúc này tôi mới định thần lại, không để ý đến, tay chúng tôi nắm chặt lấy nhau như vậy, ít cũng phải cả hai tiếng đồng hồ chẳng buông ra....

“Nếu... nếu mà như vậy, phong thủy của núi Nội Dương đã thay đổi rồi, đúng không?” Cố Nhược Lâm nhỏ giọng thăm dò hỏi tôi một câu.

Bầu không khí ngượng ngập giữa hai chúng tôi, nhờ vậy mới bị phá vỡ.

Tôi cười cười, nói: “Đúng, tất cả phong thủy trước đây, đều đến từ việc núi Nội Dương là rồng vọng sông khô kiệt mà chết, giờ mạch nước bên dưới nó được liên thông với sông Dương, phong thủy đã thay đổi rồi.”

“Núi Nội Dương trên hưởng Ngọ Hỏa, dưới có Tuất Thổ, Tử Thủy liên thông, cây cỏ sinh sôi, trong ngũ hành đã có tứ, nếu chỉ là tam, thì không thành ngũ hành được, mà chỉ đủ thành tương khắc. Tứ sinh ngũ thì mới tuần hoàn.”

“Bây giờ đây là bảo địa phong thủy ngũ hành rất đẹp! Nhà chính nhà họ Cố, được hưởng may mắn trên đất phong thủy này, đã không còn bất kì vấn đề gì nữa!”

“Lưng núi chuyển từ đường, sẽ thành chuyện tốt, nhà trên đỉnh núi, về cơ bản cũng không còn là hung trạch nữa, nhiều nhất là nửa đêm có du hồn dã quỷ, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng của Cố lão gia.”

Tôi vừa nói xong, Cố Nhược Lâm đã mừng đến phát khóc.

Cô ta lại lao thẳng vào trong lòng tôi, bắt đầu sụt sịt.

Tâm trạng căng thẳng được làm dịu đi đôi chút, người đẹp run rẩy trong lòng, khiến thâm tâm tôi có chút muốn gần gũi.

Đương nhiên ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong chốc lát, rồi trong lòng tôi liền trào lên cảm giác tội lỗi, ngầm chửi mình là thằng khốn nạn.

Ở một nơi như thế này, lại vào thời điểm quan trọng như thế này!

Cố Nhược Lâm lại vì sao khóc sụt sùi trong lòng tôi?

Tôi lại nảy sinh cái ý nghĩ đó! Đúng là cặn bã...

“Đừng khóc nữa, đây là chuyện tốt, khóc nhiều như thế làm gì.” Tôi cười cười, khuyên Cố Nhược Lâm mấy câu.

Cố Nhược Lâm bật cười.

Cô ta ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn tôi, nhấn mạnh từng câu: “Cảm ơn anh, anh Thập Lục, nếu không có anh, em cũng chẳng biết phải làm thế nào.”

Tôi đang định trả lời.

Thì đúng lúc này, phía trên vọng xuống tiếng đẩy cửa uỳnh một cái, còn cả tiếng bước chân vội vã, và tiếng nói chuyện ồn ào.

Ánh đèn pin chói lóa chiếu vào mắt tôi, lập tức khiến mắt tôi thành quáng gà.

Cố Nhược Lâm cũng hơi hoảng hốt không biết làm sao, gọi một tiếng ông nội.

Tiếp đó, là mười mấy đôi tay khóa tôi lại, khiến tôi đau đớn hét lên.

Lúc nãy tôi đều để ý, cố gắng không chạm vào tay.

Bây giờ tôi cảm giác bị cả đống tay chân xách lên, tay phải gần như bị kéo rời ra... đau đến mức khiến tôi gần như ngất đi.

Lần này còn đau hơn cả lúc bị đập dính tường, không thể chịu nổi.

Lại bịch một cái, tôi bị vứt xuống đất, ánh đèn pin loạn xạ chiếu lên người tôi.

Cố Nhược Lâm cũng bị đẩy cho mấy phát, ngã đè lên người tôi.

“Cố Nhược Lâm! Mày giỏi lắm! Giỏi lắm luôn! Cái thứ nuôi ong tay áo, lại còn dẫn cả người về nhà chính nữa!”

“Mày đưa cái thứ hạ cửu lưu này về nhà chính làm cái gì rồi? Suýt nữa thì làm sập cả khu nhà chính!”

Tiếng chửi bới lạnh lùng, phát ra từ miệng đại thiếu gia nhà họ Cố, Cố Thiên Lương.

Tôi khó khăn mở mắt ra, miễn cưỡng tập trung được chút tinh thần.

Trước mặt có rất nhiều người đang đứng, ngoài mười mấy người bảo vệ ra, còn có Cố Thiên Lương, Lý Đức Hiền, và Cố lão gia.

Lúc này sắc mặt Cố Thiên Lương rất khó coi, Lý Đức Hiền thì nheo mắt như đang nghĩ ngợi, lúc lại liếc xuống phía dưới bậc thang.

Còn Cố lão gia thì mặt mày tối sầm, ông ta chỉ vào mặt Cố Nhược Lâm, chửi liền ba câu khốn nạn!

Cố Nhược Lâm run giọng nói: “Ông nội, anh Thập Lục đến đây, chẳng làm chuyện gì xấu cả, anh ấy chỉ giúp nhà họ Cố chúng ta sửa phong thủy thôi! Loại bỏ chướng ngại giúp núi Nội Dương liên thông với sông Dương, giúp phong thủy núi Nội Dương lại tốt trở lại, nhà họ Cố chúng ta không cần chuyển nhà, xây nhà phong thủy, cũng sẽ giúp nhà họ Cố chúng ta càng hưng thịnh hơn!”

Nhưng đúng vào lúc này, lão Lý Đức Hiền đó mở mồm, giọng điệu vô cùng khó nghe: “Ăn nói linh tinh!”

“Tên La Thập Lục này, rõ ràng là phá hủy huyệt phong thủy của núi Nội Dương! Dưới núi Nội Dương có một con suối ác, nghe đồn vào thời chiến loạn mấy chục năm về trước, ở đó có không biết bao nhiêu là xác chết! Bị đại sư phong thủy của thành phố Khai Dương chúng ta trấn áp ở đó! Giờ tên kia mở nó ra, là muốn hủy nhà họ Cố! Cố lão gia, lần này lớn chuyện rồi!”

“Nếu không xử lý tốt, nhiều thì bảy ngày, ít thì ba ngày, ông chắc chắn sẽ đột tử mà chết! Thiếu gia Thiên Lương nhẹ thì tàn tật cả đời, sống trong đau khổ, nặng thì chết đuối dưới sông Dương! Cả gia tộc họ Cố sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt thôi!”

Lý Đức Hiền chửi tôi một trận trước, sau đó lại vội vàng nói những lời này với Cố lão gia.

Cả người tôi không ngừng run rẩy.

Ý tứ của Lý Đức Hiền không thể rõ ràng hơn nữa, bất kể tôi làm việc gì, bây giờ lão chỉ cần nói xấu tôi là được, nói càng nghiêm trọng càng tốt!

Việc La Thập Lục tôi làm, kiểu gì cũng là việc bẩn thỉu! Không đáng để xem!

Phải nhờ đến lão đi sau giải quyết hậu quả! Mới có thể bảo toàn được nhà họ Cố!

Chỉ cần Cố lão gia tin lão, kể cả lão chỉ đi châm bừa một nén nhang thắp lên, rồi nói phong thủy hồi phục rồi, Cố lão gia tất cũng sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ!

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi bùng lên một cơn giận, một sự phẫn nộ trước giờ chưa từng có!

Cố lão gia thì bước lên trước một bước, bốp một cái, tát vào mặt Cố Nhược Lâm.

“Cái con nghịch nữ này, mày đúng là định hủy hoại nhà họ Cố! Cố Khai Dương sao lại nuôi dạy ra một đứa khốn nạn như mày chứ!”

Sau tiếng tát giòn giã, trên mặt Cố Nhược Lâm có thêm một vết bàn tay đỏ ửng.

Nước mắt cô ta lã chã rơi xuống: “Ông nội, cháu...” “Câm mồm!”

Cố lão gia lại cho Cố Nhược Lâm một cái tát nữa, tiếng bốp lần này càng mạnh hơn, Cố Nhược Lâm bị đánh ngã nhào ra đất.

Cô ta chỉ còn khóc thút thít không ngừng, toàn thân liên tục run rẩy co giật.

Ngoài cơn giận bùng lên trong đầu ra, tôi càng thấy xót thương, càng thấy tủi thân thay cho Cố Nhược Lâm!

Cô ta vì nhà họ Cố, nghĩ đủ mọi cách tìm tôi đến giúp.

Bây giờ thành công rồi, thì lại bị Cố lão gia tát liền hai cái! Còn bị chửi là con nghịch nữ...

Lồng ngực tôi phập phồng thở dốc, ngẩng đầu lên, khàn giọng nói một câu: “Cố lão gia, ông hồ đồ quá!”

“Nhược Lâm thực lòng nghĩ cho nhà họ Cố, nên mới tìm tôi đến đây!”

“Ông đối xử với cô ấy như vậy! Khiến người ngoài nhìn vào cũng thấy thất vọng!”

“Ha ha, La Thập Lục, mày nói câu này đúng là buồn cười không chịu nổi!” Lúc này, Cố Thiên Lương cũng lạnh lùng sẵng giọng quát tôi.

“Hủy hoại huyệt phong thủy dưới khu nhà họ Cố, thậm chí còn khiến nguyên cả con sông Dương, và thành phố Khai Dương đều phải chịu đựng hậu quả do việc làm của mày gây ra! Thì mày có ý tốt ở chỗ nào?” “Lúc trước tao đã nghi ngờ mày có vấn đề! Đi lại với Cố Nhược Lâm, cái chết của bố tao, có thật là không liên quan gì đến chúng mày không?”

“Hay là, Cố Nhược Lâm với Cố Khai Dương, nhòm ngó đến vị trí người thừa kế gia tộc của bố tao, nên mới hại chết ông ấy!”

“Bây giờ thấy không còn hy vọng kế thừa gia tộc nữa, nên định hủy toàn bộ nhà họ Cố?”

“Mở mồm là anh Thập Lục, mở mồm là Nhược Lâm, đúng là thân thiết thật.”

“Phì!” Cố Thiên Lương nhổ một bãi nước bọt trúng lên ngực tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận