Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 629: LIỀU MẠNG!

Sát khí trong đôi mắt Liễu Dục Chú càng đậm đặc hơn, nhưng gã lại rõ ràng chẳng có sức phản kháng lão già đó.

Lão già đem cái bát thọ nhét vào trong tay gã, cũng giống như hôm đó khiến tôi bưng cái bát đồng vậy, ấn mạnh lấy hai tay, khiến hai ngón tay cái của Liễu Dục Chú móc ở trên phần rìa của cái bát thọ bằng nắp hộp sọ.

Rìa bát được bọc vàng ròng, giây phút Liễu Dục Chú bưng chặt bát thọ, ánh mắt của gã đột nhiên trở nên rời rạc, sát khí cũng theo đó mà tiêu đi, cả người đều trở nên ngây dại hơn nhiều, giống như khi đó Phùng Quân mất thần trí vậy...

Tôi nhìn chòng chọc cái bát thọ đó, mồ hôi trên trán càng nhiều hơn.

Vốn dĩ còn có chút hy vọng, nhưng rất nhanh đều đã biến thành thất vọng.

Kỳ thực tôi còn giữ tâm lý cầu may trong chốc lát, hy vọng những gì Liễu Dục Chú nói sẽ thành sự thật, bát của lão già này sẽ không chịu nổi mạng của gã.

Nhưng giờ bát lại chẳng vỡ...

Sợ rằng nếu như là bát đồng, thì đúng là còn chưa chắc, chỉ là bản thân Lý Đức Hiền chính là Phong thủy sư, nắp hộp sọ của lão cũng đủ cứng, có thể chứa được mạng của Liễu Dục Chú.

Tay tôi đã ấn lấy gậy khóc tang, hạ giọng xuống cực kỳ thấp, chuẩn bị định nói với Trương Nhĩ là không thể đợi được nữa.

Cũng chính vào lúc này, Trương Nhĩ đột ngột đưa tay lên, một phát bịt miệng tôi lại.

Tôi trợn to mắt ra, giây tiếp theo, đột nhiên một tiếng thét lớn từ đầu kia của căn gác vang lên.

“Mày, thằng ác ôn giết người như rạ này! Dám xuống tay với tiền bối nhà họ Liễu, nạp mạng đi!”

Tầm nhìn của tôi thông qua khe hở của tấm ván gỗ, dán chặt vào bên trong căn gác lửng, phát hiện từ đầu bên kia căn gác xông ra, hóa ra là một đạo sĩ, hắn không phải là Mao Nguyên Dương, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ đào, trực tiếp đâm luôn về phía cổ của lão già!

Căn Viên Thị Âm Dương Trạch này tuy lớn, vị trí lão già đem theo Liễu Dục Chú tháo chạy tuy xảo quyệt, nhưng máu mà Liễu Dục Chú chảy ra thực sự quá nhiều, đây là một vết tích dẫn đường rất rõ ràng.

Càng khiến tôi kinh ngạc là, Trương Nhĩ lại đã sớm tính đến điểm này rồi?

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ theo sau, phía sau chim sẻ, còn có bàn tay thợ săn!

Tôi trước đây đã từng nghĩ như vậy về Trương Nhĩ, không ngờ rằng cho dù là ở trong tình trạng hoàn toàn không biết gì về kẻ địch như thế này, mà Trương Nhĩ cũng có thể làm được đến mức này.

Lão già đột nhiên nghiêng đầu qua, động tác của lão nhìn như rất chậm chạp, không kịp phản kháng vậy.

Nhưng tôi biết, lão tuyệt đối không phải là không kịp phản kháng.

Đánh đấm chính diện với Liễu Dục Chú lão đều có thể chống đỡ được, còn cố ý để Liễu Dục Chú dính bẫy, một tên đạo sĩ đột nhiên xông ra ngoài, làm sao lại có thể khiến lão trở tay không kịp được?

Lòng tôi càng lạnh ngắt, có điều Trương Nhĩ bịt chặt lấy miệng tôi, tôi không phát ra tiếng được.

Đồng thời tôi càng hiểu rõ, tôi không phát ra tiếng được, bây giờ Liễu Dục Chú ngàn cân treo sợi tóc, cho dù là tôi không muốn chết thêm người vô tội, nhưng tôi cũng biết lựa chọn... Đây là cơ hội duy nhất để đối phó với lão già đó của chúng tôi!

Trong nháy mắt, tên đạo sĩ kia đã đến trước mặt lão già đó.

Phía sau hắn, thì càng ùn ùn ào ra bảy người, đều thi nhau vung kiếm lao đến.

Lão già đột nhiên đưa tay lên giật một phát ra sau!

Một cái đầu to đùng tự nhiên bay lên, máu tươi phụt một tiếng bắn ra, bốp một phát đập trúng xà nhà ở bên trên, rồi lại rắc xuống dưới, giống như hình thành một màn mưa máu nhỏ ở trong phòng vậy.

Đỉnh đầu của lão già bị bắn dính không ít máu, bao gồm cả Liễu Dục Chú cũng vậy, máu của tên đạo sĩ rơi lên trên đỉnh đầu gã, rồi lại chảy vào trong mắt gã, con mắt của gã bắt đầu trở nên đỏ au, thần sắc dường như có một ánh giằng xé?

Rầm một tiếng vang lên, thân người tên đạo sĩ đứt đầu đập mạnh xuống mặt đất, kiếm gỗ đào cũng cắm vào trong nền đất, hắn bất động không nhúc nhích, sinh khí triệt để tiêu tan.

Bảy đạo sĩ xông ra ở phía sau vụt đứng khựng lại, ánh mắt bọn họ kinh hãi không biết làm sao.

Tôi không những chú ý đến Liễu Dục Chú đang phản kháng, mà còn phát hiện phía trước mặt lão già, một sợi thép đang ánh lên màu máu, nó dường như hình thành một cái thòng lọng vậy, đang treo phía trước người lão già, rõ ràng là được giật từ trên xà nhà xuống.

Sợi thép tuy mảnh, nhưng dưới sức mạnh tuyệt đối, cắt đứt tay chân đầu người tuyệt đối không vấn đề.

“Nếu là lúc bình thường, tao sẽ hưởng thụ thọ mệnh của từng đứa chúng mày một.” Cái giọng vịt đực của lão già hơi hơi run rẩy, giống như hưng phấn quá mức.

Lão đưa tay lên vuốt vuốt đỉnh đầu, mấy sợi tóc trơ trọi đó cũng đã nhuộm máu, trông càng ma quái.

“Có điều hôm nay tao phải dùng thọ của thằng đạo sĩ nhà họ Liễu này trước, còn cả thọ của La Thập Lục nữa, chúng mày không biết điều, thì đều ở lại đây hết đi!”

Thân người lão già hơi hơi cong lên, rồi giây tiếp theo, lão vụt lao về phía bảy tên đạo sĩ kia!

Một tên đạo sĩ không chút năng lực phản kháng liền bị đứt đầu, cộng thêm Liễu Dục Chú bị khống chế thành thế này, bảy tên đạo sĩ này hiển nhiên đã mất đi dũng khí liều chết, hoảng hốt định lùi sau tháo chạy.

Hai tay lão già gồng cứng, soạt một phát vọt qua thân người một tên đạo sĩ, tên đạo sĩ đó rầm một tiếng, lập tức rớt bịch đổ xuống! Cái chân bên phải bị đứt lìa từ vị trí đầu gối.

Lão già đồng thời co chân, đạp một phát thật mạnh về phía đầu hắn.

Hắn lập tức bị đạp văng vào một bên chân tường, bất động không nhúc nhích, mất đi tri giác.

Đứt chân không lập tức mất mạng, cú đạp này chỉ khiến hắn hôn mê.

Mấy tên đạo sĩ hoàn toàn không phải là đối thủ của lão già.

Đột nhiên lại là một tiếng quát lớn vang lên: “Ta nay mang kiếm đối Thiên Đình, Nhị Thập Tứ Sơn làm Thánh linh! Khổng Thánh ban ta Hạo nhiên khí, Vạn tà đều do ta phá trừ!”

“Điểm hồn hồn phá! Điểm phách, phách tiêu!” Vù một tiếng, một thanh kiếm gỗ đào màu đen xì từ phía sau lưng mấy đạo sĩ kia bắn ra ngoài!

Vừa vặn là lúc lão già đó thu chân, lực sau không đủ. Đây rõ ràng là thanh kiếm của Mậu Đào đạo trưởng do Mao Nguyên Dương dùng!

Trong nháy mắt, Mậu Đào Kiếm đã tấn công đến trước mặt lão già!

Lão vụt giơ hai cánh tay lên, hai bàn tay vỗ mạnh một phát vào giữa! Bốp một tiếng, Mậu Đào Kiếm bị lão già đó ép chặt trong hai bàn tay.

Tôi cũng nhìn rõ ràng, nếu lão già này dùng sợi thép cắt gãy Mậu Đào Kiếm, thì mũi kiếm cũng sẽ đâm về phía lão, nếu như rạch ra từ đoạn giữa, thì cũng sẽ hình thành hai thành kiếm tàn đâm trúng mặt lão.

Dù gì khoảng cách này cũng quá gần, mà Mao Nguyên Dương thì, kể cả một đệ tử đứt đầu, một đệ tử đứt chân cũng đều không xông ra ngoài trước.

Lão cũng nắm chắc thời cơ mới ra tay!

Trong nháy mắt thế này, lão già tuy chặn đứng được kiếm, nhưng bàn tay của lão rõ ràng cũng bị đâm rách rồi, máu chảy ra ngoài.

Giây tiếp theo, Mao Nguyên Dương cũng đã xông đến trước mặt lão già, lão một phát túm lấy chuôi kiếm của Mậu Đào Kiếm, rút ra ngoài một phát.

“Điểm tai, tai điếc!” “Điểm mắt, mắt mù!” “Điểm mũi, mũi gãy!”

“Điểm miệng, miệng tàn!” Tốc độ của Mao Nguyên Dương càng nhanh hớn, liên tiếp đâm liền bốn kiếm.

Chỉ là so sánh với Liễu Dục Chú, thì lão vẫn chậm hơn một chút.

Bốn kiếm này toàn bộ đều bị lão già đó tránh né một cách dễ dàng, lão già bất chợt tự nhiên túm không một phát.

Trông có vẻ như chẳng chạm đến gì cả, nhưng trên thực tế tôi đã nhìn thấy, lão tóm lấy một sợi thép rủ xuống dưới.

Trong căn gác lửng này, chỗ nào cũng có sợi thép treo lủng lẳng! Toàn bộ đều là vũ khí của lão già.

Thân người lão nhảy bật lên một phát, tại chỗ sơ hở của Mao Nguyên Dương, đạp một phát trúng mặt lão...

Mao Nguyên Dương hét thảm lên một tiếng, ngã ngửa ra sau rất mạnh, bị đạp lăn ra đất, trên mặt lão xuất hiện một vết bàn chân lớn cực kỳ rõ nét, sống mũi đã sụp xuống rồi.

Con mắt Tứ bạch nhãn sung huyết, sát khí càng đậm đặc hơn.

“Đều không được phép chạy! Bắt buộc phải giết chết lão!”

Chỉ có điều Mao Nguyên Dương vừa mới thốt ra một câu này, lão già đã đột nhiên túm lấy tóc của lão, nhấc lão lên, kéo giật đi về phía của Liễu Dục Chú!

Cái giọng vịt đực của lão càng trở nên u ám.

“Mạng của mày cũng không yếu, Tứ bạch nhãn rất ít gặp, vậy thì lấy thọ của mày trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận