Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 868: ĐỪNG TƯỞNG RẰNG TÔI KHÔNG BIẾT

Ngay lập tức, đồng tử mắt tôi co mạnh lại một phát.

Chưa đợi tôi mở miệng, Thẩm Kế đã tiếp tục nói: “Dạo gần đây cuốn Kim Tiền Hào này, tôi học tuy nhanh, nhưng cứ cảm giác có một đám sương mù, thứ sương mù này không liên quan gì đến lý giải của tôi về Kim Tiền Hào. Vậy nên tôi mới tìm anh hỏi, trong vô tận tôi cảm giác có liên quan đến giấc mơ này, giống như tôi lấy được nó, nhưng làm thiếu việc, vậy nên tôi không cách gì thực sự có được nó.”

“La Thập Lục, anh bảo có phải là nguyên nhân này không? Đây chính là cảm nhận của Âm dương tiên sinh?”

Ánh mắt Thẩm Kế nhìn tôi, rõ ràng có vài phần mù mờ.

Có điều cô ta rất nhanh đã lại trở nên kiên định, nói: “Anh chắc biết, người đàn ông đó là ai chứ?”

Ngừng lại một lát, Thẩm Kế lại quay đầu lại, nhìn gian phòng để cái xác Ác thi vũ hóa đó, tiếp tục nói: “Trong đây truyền ra ngoài một thứ cảm xúc rất hung ác, có thứ gì đó đang ở bên trong, nó rất muốn giết tôi.”

Tôi hơi nheo mắt lại, không lập tức trả lời, chỉ làm một động tác suỵt.

Thẩm Kế bèn không tiếp tục mở miệng nói nữa.

Tôi trước tiên gọi một tiếng Phùng Quân.

Chẳng qua chỉ trong mấy giây đồng hồ, Phùng Quân liền vội vã từ trong phòng đi ra.

Tôi trước tiên gật gật đầu với Phùng Quân, tiếp đấy mới quay người đi ra khỏi hậu viện.

Phùng Quân theo sát tôi, Thẩm Kế hơi chậm hơn một chút.

Tôi cứ thế đi thẳng tới tiền viện, lúc này tiền viện tương đối trống trải, ngoài việc lúc lại có vài người làm đi qua ra, thì không có người nào khác nữa.

Gia nghiệp này của nhà họ Phùng, trên cơ bản mỗi người nhà họ Phùng ngoài người già trẻ con bệnh hoạn tàn tật ra, đều đang bận rộn trên cương vị của bản thân, cho dù là Phùng Chí Vinh cũng đều như vậy.

“Đi lái xe.” Tôi đơn giản bảo Phùng Quân một tiếng.

Phùng Quân nhanh chân đi lái xe, tôi thì dẫn Thẩm Kế tới cổng khu nhà.

Lúc này tôi mới mở miệng nói: “Tôi đưa cô đi gặp ông ta.”

Thẩm Kế hơi hơi siết chặt nắm đấm, cô ta gật gật đầu, trong ánh mắt rõ ràng đều là khao khát.

Chẳng mấy chốc, hai người chúng tôi đã cùng lên xe của Phùng Quân, tôi bắt đầu chỉ đường cho Phùng Quân.

Tốn mất khoảng chừng hơn một giờ đồng hồ, mới đến địa chỉ mà Thích Lan Tâm đưa cho tôi.

Ở đây nằm ở chỗ nối giữa nội thành và ngoại ô, nguyên cả vùng đều là khu kho bãi, đích thực không khác với những gì Thích Lan Tâm nói.

Khu vực này, gần như đều sắp bỏ hoang rồi.

Bên đường đều là container, đại bộ phận kiến trúc, đều là dạng nhà kho dùng tôn sắt dựng thành.

Địa chỉ mà lần đó Thích Lan Tâm đưa cho tôi, tôi đã đốt rồi, có điều tất cả nội dung đều ghi nhớ kỹ trong đầu.

Tôi dựa vào trí nhớ, tiếp tục chỉ đường cho Phùng Quân.

Chúng tôi lòng vòng ở khu kho bãi này tận bảy tám phút, cuối cùng mới tới bên ngoài một nhà kho hơi có vẻ đỡ một chút.

Đại bộ phận nhà kho đều là tôn màu, hiếm có vài căn có tường gạch, căn nhà kho này bèn là một trong số đó.

Móc chìa khóa ra, mở cánh cửa sắt đã gỉ sét, ba người chúng tôi đi thẳng vào trong.

Ánh nắng hoàng hôn chiếu vào trong nhà kho, bên trong căn nhà kho trống trải, toàn là kệ hàng.

Ở vị trí trung tâm nhất, đỗ một chiếc SUV, hơn nữa cửa xe còn để mở.

Tôi nhanh chóng đi lên trước, đến bên cạnh chiếc xe nhìn vào trong, một phát bèn nhìn thấy một cuộn chiếu cói...

Cuộn chiếu lúc này đã trải ra rồi, bên trong là cái xác khô đét không còn máu thịt của Tưởng Bàn, toát ra một luồng khí thê lương.

Thẩm Kế mím môi, ánh mắt dừng trên người xác chết của Tưởng Bàn.

Qua một hồi lâu, Thẩm Kế mới lẩm bẩm nói: “Kim Tiền Hào, Thiên Nguyên Tướng Thuật, chính là của ông ta? Ông ta là ai?”

“Tưởng Bàn...” Tôi khẽ thở dài một tiếng.

Chưa đợi Thẩm Kế hỏi thêm, tôi bèn tiếp tục nói: “Vốn dĩ Kim Tiền Hào mà tôi đưa cô, không phải là cái túi nhỏ đó, mà là một cái bọc vải, bên trên có một số thông tin về Tưởng Bàn, có điều chuyện mà tôi gặp phải quá nhiều, cái bọc vải đó đem theo bất tiện, nên mới đổi thành cái túi vải nhỏ.”

“Vị Tưởng Bàn này là nhà họ Thích đào ra được từ trong một mỏ quặng, ông ta là người vùng Tây nam đất Kiềm, vì để đào một xác kỳ thi, nên mới vùi xác trong mỏ quặng, còn về chỗ mà ông ta mất đó tôi chưa qua, thông tin trên cái bọc vải đó, cũng chỉ là di thư của Tưởng Bàn, ông ta dùng Dương Công Bàn, Kim Tiền Hào làm lễ tạ, khẩn cầu người tìm thấy xác chết của ông ta, đưa ông ta về nhà.”

“Cô không nhìn thấu được Kim Tiền Hào, chắc chính là bởi nguyên nhân này, việc có nhân quả, tôi từng nhận lời với Tưởng Bàn sẽ đưa ông ta về quê hương, mới lấy Dương Công Bàn và Thiên Nguyên Tướng Thuật của ông ta, bây giờ Thiên Nguyên Tướng Thuật Kim Tiền Hào giao cho cô rồi, việc này, bèn có một bộ phận rơi lên người cô, đây là định số nhân quả.”

Đầu mày Thẩm Kế hơi chau lại, cô ta đột nhiên nói: “Còn hơn hai tháng nữa là tới thời hạn, nếu có thứ trở ngại này, cho dù là qua tộc Khương, tôi cũng không lý giải nổi Thiên Nguyên Tướng Thuật, không học được Kim Tiền Hào, Tây nam đất Kiềm, tôi phải đi một chuyến.”

“Tôi thấy anh nửa tháng gần đây không có sự vụ gì khác, chắc có thể đi cùng tôi chứ?”

Tôi không lập tức tiếp lời, sau khi nghĩ ngợi một hồi xong, tôi thành thật kể với Thẩm Kế về chuyện trong nhà họ Phùng còn có một cái xác Ác thi vũ hóa, hơn nữa cũng nói với cô ta, cái xác Ác thi vũ hóa đó là bởi vì Tưởng Bàn mà cầu ác.

Nghĩ đi nghĩ lại xong, tôi cũng đem một số chuyện giữa xác Ác thi vũ hóa và Từ Bạch Bì, nói sơ lược với Thẩm Kế.

Sở dĩ tôi giấu xác chết của Tưởng Bàn, bèn là bởi vì sợ Từ Bạch Bì phát hiện.

Thẩm Kế lại lắc lắc đầu, nói: “La Thập Lục, sự việc này, theo như ý kiến của tôi thấy, có hai điểm: Thứ nhất, cái xác Ác thi vũ hóa đó và Từ Bạch Bì, anh bắt buộc phải trừ khử; Thứ hai, là anh nhận lời với Tưởng Bàn trước, tôi hiện giờ cũng đã học Thiên Nguyên Tướng Thuật và Kim Tiền Hào, nhất định là phải đưa Tưởng Bàn nhập thổ vi an.”

“Anh lẽ nào còn muốn biết chuyện liên quan đến cái xác Ác thi đó, nếu như Tưởng Bàn hại hắn, anh còn định đem Tưởng Bàn nghiền xương rắc tro?”

“Chẳng bằng anh cùng tôi qua vùng Tây nam đất Kiềm một chuyến, một người vì Tưởng Bàn mà vũ hóa cầu ác, sự việc này tuyệt đối không nhỏ, nói không chừng ở quê cũ của Tưởng Bàn có thể điều tra ra một số tình tiết, nếu như ông ta táng tận lương tâm, anh tôi liền táng ông ta vào trong một huyệt mộ thông thường, dù sao sự việc này cũng không liên quan đến chúng ta, người chết đèn tắt.”

“Ngoài ra, về cái xác Ác thi vũ hóa đó anh khả năng sẽ có sự phát hiện, xem liệu có thể có phương pháp dẫn dụ nào khác không, có điều tôi cảm thấy, anh không làm nổi, Ác thi cầu ác, đã không còn đạo lý gì để nói, nhiều nhất là anh nghĩ ra cách cho hắn được chết yên ổn, có điều anh có thể làm được không?”

Những lời này của Thẩm Kế nói rất nhiều, nhưng lại không phải không có lý, chỉ có điều cái câu “Có thể làm được không?” mà cuối cùng cô ta hỏi tôi đó, ngược lại khiến tôi không trả lời nổi.

Bởi vì tôi bây giờ đích thực là không làm nổi, nếu có thể làm được, thì đã không để Lý Âm Dương còn ở trong Viên Thị Âm Dương Trạch nữa rồi.

Hít sâu một hơi, tôi trả lời: “Chúng ta qua địa phương xem xét tình hình trước, nếu đúng là cần giúp cái xác Ác thi đó được chết yên ổn, tôi hiện giờ tuy không làm được, nhưng sau này nhất định có thể nghĩ ra cách.”

Tôi vừa nói xong, Thẩm Kế đã đi qua dùng chiếu cói cuộn xác chết của Tưởng Bàn lại rồi.

Khóe mắt cô ta liếc tôi một cái, nói: “Tôi chẳng có gì để chuẩn bị cả, anh có cần không?”

Tôi lắc lắc đầu, nói những thứ tôi cần đem theo, đều ở trong Đường phục hết rồi.

Thẩm Kế đã dựng Tưởng Bàn dậy rồi, cô ta lách người, bèn cõng chiếc chiếu cuộn xác chết lên trên lưng, làm động tác định đi ra khỏi căn nhà kho.

Tiếp đấy mới nói: “Nếu đã thế, thì không nên chậm trễ, qua vùng Tây Nam đất Kiềm một chuyến, chứ nếu không, anh cho rằng tôi qua tộc Khương xong, còn có thời gian quay về sao?”

Ngừng lại chốc lát, Thẩm Kế lại tiếp tục nói: “Tôi kiến nghị anh đừng đưa theo người khác, cũng đừng đem theo con ngao sói đó, đừng tưởng rằng tôi không biết, nó mang xác chết của các đời Sơ bà ra chén hết rồi.”

Tôi: “....”

[Tác giả có lời muốn nói]

Tiểu Hắc: Sớm muộn cũng lôi các người ra chén hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận