Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1120: ĐẠI ĐIỂN KẾT THÚC

“Dục Chú!” Trong biểu cảm trang nghiêm của Liễu Tam Nguyên toát lên vẻ nghiêm khắc.

Rõ ràng, Liễu Tam Nguyên định quát Liễu Dục Chú lại.

Nhưng sắc mặt Liễu Dục Chú không đổi, vẫn mang thần thái đó nhìn tôi, cơn giận trong mắt gã cũng ngày càng nhiều hơn, đường vân ở tâm mày cũng càng nghiêm trọng hơn.

Gã sải bước lên trươc smột bước, lập tức tôi bèn cảm nhận được một luồng áp lực, Liễu Dục Chú sau khi dùng qua Thiện thi đan xong, trên khí trường, đều trở nên càng mạnh hơn.

Vẻ thất vọng trong mắt gã, đang dần dần tăng lên.

Đầu mày tôi cũng nhíu chặt lại.

Nhưng đồng thời, trong lòng tôi lại cũng lại thở dài và bất lực.

Trong tướng quẻ, đích thực không có biến số, Liễu Dục Chú phàm là theo chúng tôi đi, gần như chính là thập tử không có sinh!

Còn cả điềm báo mơ hồ trong giấc mơ của tôi, cũng đều là cục diện chết.

Ngoài ra, tôi càng không thể nào bảo với Liễu Dục Chú rằng, Liễu Tam Nguyên sắp chết...

Lắc lắc đầu, giọng tôi hơi có chút khàn khàn: “Liễu đạo trưởng, quẻ này, không còn cách giải khác.”

Liễu Dục Chú đột ngột ngẩng đầu, nhìn sang một phía khác.

Ánh mắt này của gã, rõ ràng là đang nhìn Thẩm Kế.

Thẩm Kế lại không hề nhìn bên chỗ chúng tôi, cũng chẳng biết từ lúc này, cô ta đã đối mặt với vị trí khán đài, vừa vặn quay lưng về phía Liễu Dục Chú.

“Thẩm tiên sư, quẻ này...” Tiếng nói của Liễu Dục Chú cũng toát lên từng tia giận giữ và nghiêm khắc.

Nhưng gã còn chưa nói xong, phất trần của Liễu Tam Nguyên, bèn chặn ngang một phát ra trước ngực gã.

“Đủ rồi Dục Chú! Bây giờ con đã là Đại trưởng lão, chú ý thân phận của con!”

Sau khi cắt ngang lời của Liễu Dục Chú xong, Liễu Tam Nguyên càng quật phất trần một phát, giọng của ông ta như tiếng chuông đồng vang dội khắp sân bãi.

“Tiên sư nhậm chức, Đại trưởng lão kế vị, Đại điển kết thúc! Đại trưởng lão tân nhiệm cần bế quan một khoảng thời gian, nghiên cứu đạo khí lưu lạc bên ngoài của Đại trưởng lão đời trước, tộc Khương sẽ phong tộc, đóng cửa không ra ngoài! Giải tán!”

Thẩm Kế không hề quay đầu, cô ta và Khương Manh, hai người đi xuống phía dưới đàn tế.

Người của tộc Khương cũng đều nghe theo mệnh lệnh, đặc biệt là Thẩm Kế đều đã đi ra ngoài rồi, những người đó cũng không tiếp tục nán lại, cùng đi ra ngoài.

Còn về đạo sĩ nhà họ Liễu, thì càng nghe theo mệnh lệnh của Liễu Tam Nguyên.

Đạo sĩ thông thường toàn bộ đều tản đi, ba người Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Dương, Liễu Hóa Minh thì chờ đợi ở bên dưới đàn tế.

Liễu Dục Chú đã ngậm miệng không nói, nhưng ánh mắt nhìn tôi của gã, đã chỉ còn lại lạnh lùng.

Liễu Tam Nguyên hướng về phía tôi cúi gập người thật sâu một phát, rõ ràng đang biểu lộ sự cảm kích khác thường đối với tôi.

“La tiên sinh, ta phải nói chuyện chút với Dục Chú trước đã, ta bảo ba vị trưởng lão đưa cậu qua Đại điện, lời ta nói, vẫn có hiệu lực. Ngoài ra nếu cậu muốn rời đi, bèn trực tiếp bảo trưởng lão tiễn cậu, hoặc là cậu muốn qua Quan tinh trạch, cũng có thể bảo người khác của tộc Khương đưa cậu qua.”

Câu nói này của Liễu Tam Nguyên, vẫn cũng đang biểu thị thành ý và lời cảm tạ của ông ta.

Liễu Dục Chú thì dường như đang có vẻ nghĩ ngợi, tia lạnh trong mắt càng mạnh hơn.

“...” Biểu hiện lúc trước của Liễu Tam Nguyên còn đỡ, là đang chặn lời của Liễu Dục Chú, nhưng hiện giờ câu nói mà ông ta bổ sung này, nhìn như không vấn đề, nhưng bên chỗ Liễu Dục Chú, vấn đề e rằng bèn lớn rồi.

Tôi bây giờ thì là có lời, nhưng hoàn toàn không cách gì nói ra.

Hít sâu một hơi, tôi bước qua phía dưới đàn tế.

Mấy người Liễu Hóa Đạo ở phía trước, dẫn tôi đi ra ngoài.

Đợi ra khỏi sân bãi của Đại lễ này xong, tôi hơi dừng lại một chút, lại ngoảnh đầu nhìn cổng vào một cái.

Lúc này đã không nhìn thấy Liễu Dục Chú và Liễu Tam Nguyên nữa.

“Không cần đưa tôi qua Đại điện nữa, tôi dự định gặp Tiên sư một chút, rồi bèn rời đi, tôi còn có việc gấp cần làm.” Tôi trầm giọng nói.

“Được.” Liễu Hóa Đạo gật gật đầu.

“Nếu đã như vậy, tôi tiễn La tiên sinh, các huynh ở đây đợi Đại trưởng lão tiền nhiệm và Đại trưởng lão đi.” Liễu Hóa Dương cũng vừa vặn mở miệng.

Tiếp đó, Liễu Hóa Dương đưa tôi về khu nhà ở một chuyến trước, bảo tôi ở trong nhà đợi chút.

Chẳng đợi bao lâu, lão liền tìm Khương Manh tới, hơn nữa lão đồng thời cũng đem Định la bàn tới, giao trả cho tôi, bảo với tôi cái xác đen đó nhà họ Liễu có thể giải quyết, không cần lo lắng.

Tôi qua Quan tinh trạch gặp Thẩm Kế một bận, đơn giản nói chuyện mấy câu, Thẩm Kế chỉ bảo với tôi, lời tôi nói chỉ nói một nửa, thậm chí với cả cô ta cũng đều không nói rõ ràng, việc này gây ra hiểu lầm cực lớn, rõ ràng, bây giờ Liễu Dục Chú bèn đã hiểu nhầm rồi, nếu như nói rõ, thì còn có thể hóa giải, nếu như không nói rõ, sợ rằng liền sẽ trở thành một khúc mắc.

Thẩm Kế hỏi tôi, rốt cục có điều gì khó nói, nhất định phải giấu?

Tôi chỉ lắc đầu, nói cô ta bây giờ còn chưa lý giải, đợi Âm dương thuật của cô ta đạt tới một trình độ nhất định, lại gặp phải chuyện tương tự, cô ta liền hiểu được hoàn cảnh của tôi thôi.

Cuối cùng tôi bảo với Thẩm Kế, tôi phải rời đi, cô ta bây giờ có thể nói với tôi điều kiện của cô ta là gì.

Thẩm Kế chỉ lắc lắc đầu, nói tôi không cần quẻ đầu tiên của cô ta, cũng không dùng lên trên người Liễu Dục Chú, cô ta cũng sẽ không bảo tôi làm chuyện gì cả, đây là quy tắc.

Lại tiếp đó, cô ta vẫn cứ truy hỏi tôi, rốt cục có gì không thể nói.

Tôi lựa chọn im lặng, tiếp đó bèn từ biệt với Thẩm Kế.

Thẩm Kế cuối cùng chỉ nhìn tôi một cách phức tạp, không tiếp tục nói thêm.

Sau khi rời khỏi Quan tinh trạch xong, người đưa tôi rời tộc Khương là Khương Yển.

Hắn liên tục đưa tôi tới tận sân bay Trần Thương, sau khi tới nơi xong, tôi liên lạc với người nhà họ Phùng, chẳng mấy chốc bèn có người đón tôi vào trong sân bay.

Lúc lên máy bay, là khoảng ba bốn giờ chiều, có điều chúng tôi không phải có thể đi ngay lập tức.

Khoảng tới tám giờ tối, máy bay mới bắt đầu chuyển động.

Tôi dựa nghiêng để ngủ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thời gian của giấc ngủ này không hề dài, nhưng vừa nhắm mắt, tôi lại liền nằm mơ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận