Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 351: MẸ RA ĐÂY ĐI

Giơ tay chém xong, tôi đem đầu của lão góa vứt xuống cái hố khác.

Đất cát cũng coi như tơi xốp, nửa cái đầu của lão đều ngập vào trong đất.

Chỗ cổ bị đứt của xác chết chảy ra thứ máu đen đặc.

Tôi có thứ cảm giác buồn nôn, đẩy bỏ xác chết ra.

Bọn họ không dám xuống khiêng Đường Dương, tôi bèn tự mình bê gã qua gần mép hố, mới có người giúp một tay kéo gã lên.

Lại lấy một cái xẻng, phân biệt đi đem đầu và thân người của lão góa đi lấp đất, cuối cùng mới trèo lên khỏi hố.

Lão góa bị tôi chặt đầu cũng không xuất hiện vấn đề gì.

Chỉ cần không ai động đến xác chết lão nữa, thì sẽ không xảy ra phiền phức.

Lúc này, ông cụ Vương cũng dẫn những người khác khiêng quan tài, xách thủ lợn tới rồi.

Tôi bảo đem quan tài đặt cùng một hố với xác chết của lão góa, thủ lợn đặt cùng một hố với cái đầu của lão.

Lần này bảo bọn họ đi vùi quan tài với thủ lợn, thì không thấy sợ hãi như ban nãy nữa.

Tôi cũng dặn dò trưởng thôn thêm lần nữa, hơn nữa cũng đem những việc cần kiêng kỵ và chú ý khi xây nhà cô đơn ra nói lại một lượt.

Trưởng thôn cũng biểu thị đã rút ra bài học rồi, ông ta chắc chắn sẽ xây tốt cái nhà cô đơn này, rồi để người đáng tin cậy luân phiên canh chừng, tuyệt đối sẽ không xuất hiện thêm sai sót nữa.

Khoảng lúc tôi nói xong hết, Đường Dương phơi nắng nhiều rồi, cũng tỉnh lại.

Trưởng thôn bôm bốp tát liên tiếp tận mấy cái liền, rồi cho người đưa gã đi.

Tôi lại xem xét bãi lau Liễu thêm một hồi, xong mới quay người về nhà Lưu Văn Tam.

Một đi hai lại thế này, đã đến ba bốn giờ chiều rồi.

Bà cụ Hà vẫn ở trong sân phơi nắng, trông như ngủ say vậy.

Tôi vào trong sân, Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi đều ra đón, hỏi tôi có xảy ra chuyện gì không.

Đem sự tình kể đơn giản một lượt với bọn họ, cuối cùng tôi nói tôi chặt đầu lão góa xuống rồi.

Lưu Văn Tam mới thở dài một tiếng, nói đây đích thực là sơ suất của lão, đêm qua lẽ ra phải chặt đầu xuống trước, lão góa hôm nay cũng chẳng càn quấy được.

Tâm trạng tôi đã bình ổn lại không ít, cười nói với Lưu Văn Tam, lão góa nếu mà còn năng lực gây chuyện, thì sẽ không phải là ban ngày khiến gã đàn ông kia bị vong khách nhập rồi.

Cũng chẳng qua là gã kia chơi bời lêu lổng, lấy thứ không được phép lấy, nên mới đen đủi gặp chuyện.

Hà Thái Nhi thì vào bếp hâm đồ ăn cho tôi, đem ra không ít thức ăn.

Tôi nhịn nguyên cả ngày, bụng đã sớm đói meo rồi.

Ăn no bụng xong, xe của Phùng Khuất cũng đỗ lại ở cổng.

Ngao sói và Trần mù vào trong sân trước.

Rồi Phùng Khuất mới vào trong theo.

Tôi lên tiếng chào hỏi trước, Trần mù thì gật gật đầu.

Cũng vào lúc này, bà cụ Hà đột nhiên ho lên một tiếng.

Trần mù đi đến trước mặt bà cụ Hà, hơi hơi cúi người một cái, lão cũng chẳng nói thêm gì khác.

Bản thân Trần mù đã ít nói rồi, bà cụ Hà cũng chẳng có vẻ tức giận, tôi liền biết, đây e rằng chính là phương thức giao tiếp của thầy trò bọn họ.

Châm một điếu thuốc lá cuộn, Trần mù mới bảo tôi đem tình hình kể một lượt cho lão biết, Phùng Khuất nói mù mờ không rõ.

Tôi vuốt xuôi tư duy, cũng đem sự tình ra kể.

Trần mù ngừng lại trầm ngâm một chút, rồi mới nói: “Khó làm, nhà họ Cẩu nếu đã biết chúng mày ở đây, dựa vào tai mắt gia nghiệp của chúng nó, chắc cũng biết chuyện phát sinh trong thời gian này, kể cả không biết hết, thì chắc cũng biết một số tình hình.”

“Như thế mà vẫn đến đưa lễ, chuyện này rất khó rút ra.”

“Thế này...” Tôi ngập ngừng, bởi vì không biết phải nói thế nào.

Khả năng phán đoán của Trần mù, phải lợi hại hơn chút so với chúng tôi.

“Trần mù, ông run rồi à?” Lưu Văn Tam bất mãn nói một câu.

Trần mù bình thản trả lời: “Chỉ xem việc bàn việc, nếu như bản lĩnh của chúng đúng là mạnh đến mức chúng ta không cách nào kháng cự, còn lấy dao kề lên cổ Thập Lục, mày lẽ nào không đi?”

Lưu Văn Tam nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nói chỉ sợ bọn chúng không có bản lĩnh đấy.

Sau đó Trần mù cũng chẳng nói gì, Lưu văn Tam thì về gian chính ngồi uống rượu.

Tôi cũng chẳng có việc gì khác, ở trong phòng tiếp tục xem Trạch kinh và Táng ảnh chi pháp.

Lúc trăng lên, thì đi nghiên cứu sa bàn phong thủy, để khả năng xem phong thủy thế núi càng thuần thục hơn.

Nhưng người khác sớm đã về phòng mình nghỉ ngơi rồi.

Hà Thái Nhi thì ngồi trên ghế ở trong sân chờ đợi.

Bộ quần áo mà bà ta đưa tôi cũng đặt ở trên cái bàn gỗ.

Ngoài ra, còn bày một hộp đồ trang điểm đầy vẻ cổ kính, và một chậu nước sạch.

Trong lòng tôi rất cảm kích Hà Thái Nhi.

Trong tình trạng tràn ngập nguy cơ như thế này, bà ta vẫn không quên những gì ban ngày đã nói, sẽ giúp mẹ tôi thu xếp một chút.

Gần đến nửa đêm, tôi cũng không tiếp tục xem sa bàn phong thủy nữa.

Ngoài việc hồi đầu Trần mù dạy tôi kêu cứu, ở trong tình trạng nguy cấp tôi gọi mẹ ra.

Thì những lúc khác, mẹ đều là tự mình xuất hiện bên cạnh tôi.

Tôi đi đến phía trước cái bàn gỗ, cầm bộ quần áo lên.

Vô cớ, trong lòng lại có chút xót xa.

Ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, vầng trăng tròn treo cao.

Trăng sáng đêm nay, dường như cũng chẳng còn âm u thế nữa.

Mắt tôi hơi có chút ươn ướt, hạ giọng nức nở nói: “Mẹ, mẹ chẳng phải không muốn trông đáng sợ dọa người sao?”

“Thằng điên đó chết rồi, không còn ai nhắm vào mẹ con chúng ta nữa.”

“Quần áo mới Thập Lục chuẩn bị sẵn rồi, cũng đã lấy sẵn nước.”

“Mẹ ra đây đi.”

Yên tĩnh, kéo dài mấy giây.

Tiếp đấy lại là mười mấy giây.

Thời gian dường như đều chậm lại, chậm đến gần như ngừng lại.

Mẹ tôi không lập tức xuất hiện, liền khiến lòng tôi hoảng loạn, chỉ sợ là lại xảy ra vấn đề gì.

Đến lúc tôi sốt ruột như kiến bò chảo lửa, đứng ngồi không yên.

Thì đột nhiên, trong sân có gió nổi lên.

Tiếng gió ù ù mang theo một luồng hơi lạnh toát.

Vù!

Cửa phòng tôi lại mở ra!

Quần áo ở trên cái bàn gỗ, vèo một cái bị nâng lên, rồi bị gió thổi bay vào trong phòng!

Tim tôi như bị treo cả lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận