Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 110: MỤ GIÀ DƯỚI CHÂN NÚI, XÁC NỮ TRONG QUAN TÀI



Đồng thời, trên trán tôi, từng giọt từng giọt mồ hôi to đùng rớt xuống.

Càng khiến tôi hoảng sợ hơn nữa, chính là “cái thứ” ở bên trong quan tài kia!

Gan nó đúng là quá to!

Miếu thành hoàng dưới mũ phán quan, cái vị trí này đến lão Liễu cũng không có tư cách ở, nó còn chẳng biết là du hồn dã quỷ ở đâu, mà cũng dám chui vào trong quan tài?

Lưu Văn Tam phản ứng rất nhanh, động tác của lão cũng rất thẳng thừng!

Lại tung người nhảy luôn xuống dưới hố, hất mạnh cái nắp quan tài lên!

Đồng thời, lão quát to một câu: “Thập Lục! Bất biết nó là cái thứ gì! Cứ cho nó một búa trước đã!”

Ngay tiếp đó, là tiếng mèo gào thét xuyên thủng màn đêm!

Mặt tôi thất kinh!

Bên trong cái quan tài này, hóa ra là một đám mèo tạp chủng đông nghịt!

Đối mặt nhìn tôi là một con mèo mướp, có đôi đồng tử dọc, trông như mắt rắn, toát lên vẻ âm u lạnh lẽo.

Lúc này nó nhảy lên trên thành quan tài, sống lưng cong lên, làm động tác tấn công trong chớp mắt, rồi bật về phía mặt Lưu Văn Tam.

Mắt nhìn Lưu Văn Tam sắp bị mèo cào rách mặt, tôi cũng vụt đập mạnh cái búa xuống.

Con mèo mướp kia kêu lên một tiếng, bị tôi đập trúng người luôn, bốp một cái rơi xuống dưới hố!

Lưu Văn Tam cũng nhảy ra khỏi hố, lão làu bàu nhổ một bãi nước bọt: “Mịe, cả một quan tài mèo hoang?! Chạy tất đến đây à, xúi quẩy!”

Con mèo mướp kia lúc này nằm co giật ở dưới hố, mắt, tai, mũi, thất khướu đều chảy máu, nhìn có vẻ không sống được nữa...

Trong lòng tôi cũng có chút không nỡ.

Lưu Văn Tam rõ ràng nhìn ra, nhíu mày nói: “Thập Lục, đừng có thương hại linh tinh, loại mèo ở trong quan tài, cũng chẳng khác gì với loại chuột xám ăn thịt người, đều không phải là thứ hiền lành. Mau lên núi đi!”

Tôi thực ra cũng chẳng phải thánh mẫu, chỉ là từ bé đến giờ tôi đến con gà còn chưa giết...

Con người sinh ra đều có một dạng tâm lý, đó là giữ một thái độ thương xót đối với các loại vật nhỏ bé yếu ớt.

Giống như ban nãy, tôi bị một đàn chó đuổi theo đòi cắn, tôi nhìn chúng nó bị dân thôn đánh thủng bụng chảy máu, đều chẳng có cảm giác gì.

Nhưng lúc này lại mềm lòng với một con mèo, đấy là bởi vì cảm giác nó không có khả năng phản kháng.

Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị lên núi, lúc này chẳng có thời gian để trì hoãn.

Thế nhưng tôi vừa quay người, thì phát hiện Lưu Văn Tam lại đứng như trời trồng tại chỗ, không hề nhúc nhích...

“Chú... Chú Văn Tam? Chú sao vậy?”

“Khụ...khụ...”

Đột nhiên có tiếng ho vang lên, khiến tim tôi đập thịch một cái thật mạnh.

Trước mặt Lưu Văn Tam, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một mụ già cúi đầu, nước da trắng bệch, trên người mụ lại mặc một chiếc áo da mèo đen quen thuộc, trên tay cũng đeo một đôi găng tay da tiên xám.

Trên đầu lơ thơ chẳng còn được mấy sợi tóc, da đầu có hơi nhăn nhúm, mụ đang chằm chằm nhìn Lưu Văn Tam.

Đôi mắt to một cách bất thường, một mí, con ngươi đen đến rợn người, và cũng sâu thẳm đến kinh người...

Cái áo khoác kia, chẳng phải chính là cái áo khoác da mèo đen mà lũ mèo tạp chủng kia cắp từ trong rương của tôi ra sao? Đôi găng tay trên tay mụ cũng là găng tay tiên xám ư?

Mụ già lại ho khụ khụ hai tiếng, đột nhiên ánh mắt chuyển qua người tôi.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, tôi bất giác rùng mình một cái, mụ trông quá là không giống người...

Cái mặt tròn bẹt, thịt hai bên má rũ xuống một ít, cái mũi gồ lên, còn mắt thì xếch lên như mắt cáo.

Chỉ cần nhìn cái dung mạo khủng bố rợn người này của mụ, người nhát gan chút, chắc là cũng sợ vỡ mật mà chết.

Thêm nữa, vốn dĩ đã đêm đen gió lộng, chỗ mũ phán quan sau núi này cũng toàn là mộ, chẳng có nhà ai ở.

Một mụ già đi ra đây để làm gì?

Đặc biệt là mụ lại còn mặc cái áo khoác da mèo đen, đeo găng tay tiên xám nữa...

Trông đúng là có hơi quá kì dị!

“Bà... Bà cụ, bà ở đây làm gì vậy? Cái áo bà mặc trên người, ở đâu ra vậy?

Tôi cứng đầu cắn răng hỏi một câu.

Mụ già đột nhiên quay người, nhìn về phía trong quan tài.

Tôi cũng vô thức nhìn theo, kết quả khiến mặt tôi hơi biến sắc là, lũ mèo tạp chủng trong quan tài kia, hóa ra đều chạy ra hết rồi.

Bọn chúng đều vây quanh quan tài, càng kì dị hơn nữa là, bọn chúng lại giống như con chuột xám dẫn theo đám chuột con chuột cháu lần trước, hướng về phía tôi làm động tác quỳ lạy.

Mèo cũng quỳ lạy... Chuyện này e là cũng chẳng tốt hơn chuột quỳ lạy chút nào.

Sau khi cơn hoảng sợ ngơ ngác qua đi, tôi mới phát hiện, bên trong quan tài, hóa ra còn có một người đàn bà không mảnh vải che thân nằm đó.

Da cô ta rất đen, dáng người không đẹp cho lắm, tứ chi khẳng khiu, nhưng bụng và thân trên lại rất béo, đầu cũng rất to.

Đặc biệt là cái bụng rất to, vẻ như cũng mang bầu đủ mười tháng!

Nhưng đây không phải người sống... mà là một xác chết!

Có tiếng động nhẹ truyền lại.

Tôi cúi đầu, mới phát hiện mụ già kia lại quỳ trước mặt tôi.

Chẳng biết từ lúc nào, mụ đã cơi cái áo khoác da mèo đen ra, hai tay nâng lên trên đỉnh đầu đưa cho tôi, găng tay tiên xám bị đặt ở trên cùng.

“Bà... muốn tôi đỡ âm linh cho cô ta?” Tôi nuốt miếng nước bọt, vô thức hỏi mụ.

Mụ già không đứng dậy, chỉ cộp cộp dập đầu xuống đất hai lần.

Tôi đúng là cảm giác khóc không ra nước mắt, mụ già này đúng là không dọa chết người ta không xong.

Nói chuyện tử tế, không được sao?

Trong đầu cằn nhằn thì cằn nhằn, chứ tôi cũng xác định.

Mụ già này chắc nuôi đám mèo hoang kia, cho bọn chúng đi trộm đồ nghề của tôi thay mụ.

Mèo thông linh, đặc biệt là mèo nuôi, mụ định đỡ âm linh cho cái xác không biết là con gái hay cháu gái kia của mụ.

Chỉ có điều lúc này lại gặp tôi, sợ là muốn thằng chính chủ là tôi ra tay.

Tôi đón lấy áo khoác da mèo đen và găng tay tiên xám, trong đầu cũng định thần lại.

May là cũng chẳng gặp phiền phức gì thêm, đã tìm lại được những món đồ nghề mà bà nội truyền lại cho tôi.

Khóe mắt tôi cũng nhìn thấy, hai cái tượng gốm xương mèo đều đặt ở trong quan tài, bên cạnh cái xác nữ.

“Tôi còn có chuyện gấp phải đi, hay là cụ đợi lúc nữa, tôi quay về thì đỡ âm linh cho cô ta?” Tôi hít sâu một hơi, nói.

Kết quả là mụ già lại dập đầu lạy tôi mấy cái nữa, cảm giác đã có máu dính ra đất!

Lưu Văn Tam cũng chẳng nói gì, khiến tôi cũng chẳng xác định được...

Tôi nhòm Lưu Văn Tam một cái, lão vẫn chẳng phản ứng gì.

Lưu Văn Tam ngầm đồng ý? Nếu không, lẽ ra lão phải lôi tôi đi luôn mới đúng.

Tôi chẳng hiểu tại sao lão đột nhiên lại im lặng như thế, đành hít sâu một hơi, nói: “Được, vậy tôi đỡ âm linh cho cô ta trước.”

Mặc áo khoác da mèo đen lên, đi găng tay tiên xám vào, tôi liền nhảy vào trong quan tài.

Quả nhiên, mụ già không dập đầu lạy nữa, đứng dậy chằm chằm nhìn tôi, cái bộ dạng từ trên nhìn xuống đó, lại cho tôi cảm giác bức bối khó tả.

Tôi bỏ sự chú ý của mình khỏi mụ, cúi đầu xuống nhìn xác nữ.

Lại đưa tay ấn lên bụng cô ta, đột nhiên phía bên trong lớp da bụng cứng ngắc lại đụng đậy một cái.

Tim tôi đập đánh thịch một cái, ngạc nhiên buột miệng nói: “Bà bầu mới mất chưa lâu, đứa bé trong bụng vẫn còn sống kìa!” Nhưng lập tức tôi lại sốt cả ruột, bởi vì trong tay tôi không có dao, trên người Lưu Văn Tam thì có dao găm.

“Chú Văn Tam, đưa con dao găm của chú cho cháu dùng một chút!” Tôi gọi Lưu Văn Tam!

Nhưng lão vẫn cái bộ dạng đó, chẳng phản ứng gì.

Thế này thì tôi đơ hẳn, rốt cục là chuyện gì đây.

Nửa đêm ra mộ gặp mụ già quỳ lạy nhờ đỡ âm linh, mà lại còn ngay trong quan tài của lão Liễu.

Lưu Văn Tam cũng rất kì quái khiến tôi không lý giải nổi....

Lúc này bà bầu đã mất rồi, đứa bé trong bụng cô ta, giây tiếp theo có thể cũng sẽ mất mạng, việc mổ đẻ đã rất gấp rút!

Tôi hét to một câu: “Chú Văn Tam! Chú còn đơ ra đó làm gì? Đưa dao găm cho cháu nhanh!”

“Cháu phải mổ cứu đứa bé! Không cần đỡ âm linh nữa! Đứa bé vẫn chưa chết!”

Tôi vừa mới gào xong, Lưu Văn Tam đột nhiên rùng mình một cái, dường như vừa mới hồi hồn lại vậy.

Lão vụt quay sang nhìn tôi, bất chợt trợn tròn con mắt, gằn giọng quát một câu: “Thập Lục! Lên đây nhanh!”

Trong giọng nói của lão, còn lẫn sự run rẩy và nỗi sợ khủng khiếp.

Mặt tôi cũng biến sắc.

Còn thần sắc mụ già kia đột nhiên tối sầm lại.

Mụ trợn mắt nhìn tôi, tôi chợt cảm giác thân thể mình không cử động được nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận