Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 560: THANH DƯƠNG, Ô KÊ, THANH NGƯU

Cú bạt tai này, khiến Sài Dục bị tát cho loạng choạng luôn.

Ông ta bị đánh đần người luôn, tiếp đấy trên mặt cũng có vẻ giận dữ, chửi: “Sài Mậu, anh điên rồi à? Dám đánh tôi?!”

Ánh mắt Sài Mậu thì hoảng hốt không thôi, bị Sài Dục chửi xong mới rùng mình một cái hoàn hồn lại.

Ngẩn ngơ nhìn tay mình, rồi lại nhìn mặt Sài Dục, hắn hoảng hồn: “Gia chủ... Tôi... Tôi không...”

Sài Dục còn định chửi tiếp.

Mấy người vệ sĩ bên cạnh kia đã đặt xong kỳ lân đồng, bọn họ cũng đều phẫn nộ quay đầu lại chằm chằm nhìn Sài Mậu.

Cũng đúng vào lúc này, mắt của Sài Mậu, đột nhiên giống như thành mắt hoa đào.

Cánh tay vốn đã buông xuống, lại lần nữa giơ lên, giọng của hắn cũng trở nên the thé hơn không ít, giống như một người đàn bà vậy.

“Chúng mày mua tao về, rồi lại định vứt tao đi! Chúng mày có chết hết tao cũng không đi!”

Câu này của Sài Mậu rõ ràng khiến Sài Dục bị trấn áp luôn.

Mấy người vệ sĩ còn lại cũng bị dọa không hề nhẹ.

Mắt nhìn cái bạt tai này của hắn mà giáng xuống, Sài Dục chắc chắn sẽ bị đánh cho có vấn đề luôn.

Tôi vụt giơ tay ra, một phát túm lấy cổ tay của Sài Mậu.

Cùng lúc này, tay còn lại của tôi cũng mò ra chiếc la bàn nhái, bốp một phát vỗ lên trên đỉnh đầu Sài Mậu.

Sài Mậu lập tức đứng thẳng tắp, thân người thẳng đờ ngã xuống dưới đất...

Tôi nhất thời không kéo được, cổ tay hắn tuột ra, trực tiếp đập luôn lên mặt đất, phát ra một tiếng rầm.

La bàn nhái cũng rơi xuống đất, lộc cộc lăn ra ngoài rõ xa...

“Đây... Ban ngày ban mặt mà....” Sài Dục cũng không dám nói nhiều nữa, trong mắt chỉ có sự kinh hãi.

Trên trán tôi cũng toát mồ hôi, ngửa mặt nhìn trời một phát.

Rõ ràng giây trước còn là mặt trời treo cao ánh nắng rực rỡ, mà lúc này lại đã có một vùng mây đen trôi tới trên đỉnh đầu, không những che khuất ánh nắng, mà bầu không khí trong sân đều trở nên âm u hơn.

“Đừng ăn nói linh tinh nữa Sài gia chủ, tôn trọng người chết, Lữ Xảo Nhi cũng không phải sinh ra đã là ác quỷ, cô ta đang yên đang lành bị người ta đào trộm ra ngoài, đưa tới nhà họ Sài, lại bị phá xác hủy tướng. Nói cho cùng, nhà họ Sài cũng có lỗi với cô ta.” Tôi cực lực bình ổn lại hơi thở của mình.

Những lời này tôi cũng chẳng nói lung tung, chuyện này đích thị bởi nhà họ Sài mà nên.

Sài Dục nói bọn họ chắc chắn không lấy nổi con quỷ này, cũng tuyệt đối có thể kích động đến Lữ Xảo Nhi...

Điểm then chốt nhất là, xác chết của Lữ Xảo Nhi không thấy đâu nữa, còn báo mộng nói tìm một nhà chồng, vậy chắc chắn chính là tìm Sài thiếu gia rồi.

Hài cốt của con bé, không chừng cũng đang ở trong khu nhà này...

Đương nhiên, việc này cũng có cái hay, chỉ cần tìm thấy con bé, trấn áp nó, cho dù là hồn phách cũng trấn vào trong thân xác, con bé sẽ không tác quái nổi nữa.

Trong nháy mắt nghĩ thông những điểm này xong, tôi lập tức bảo tám vệ sĩ kia phân ra hai người, trước tiên khiêng Sài Mậu ra ngoài, tìm người đưa đi viện, đừng để xảy ra án mạng.

Sáu người kia đi khiêng quan tài ra ngoài sân, mấy người đều canh giữ quan tài, đừng hành động lộn xộn.

Tất cả những việc này làm hết xong, sự âm u trong hậu viện phải bớt đi rất nhiều.

Trên Tam sát vị không còn xác dữ, bản thân sẽ giảm bớt oán khí trong khu nhà.

Lại vào trong gian chính, tôi chằm chằm nhìn vị trí chỗ sau khi dời quan tài đi.

Trên mặt đất đều là vết máu màu đỏ thẫm, những vết máu này hình thành một hình dạng quái dị.

Sài Dục cũng theo tôi vào trong gian chính, ông ta vừa xoa vết bàn tay trên mặt, vừa lẩm bẩm nói: “Dấu ấn bên trong vết máu này, sao lại giống như gia súc? Đầu bò, đầu dê, đầu gà?”

Vẻ mặt tôi nghiêm trọng, trên trán cũng túa mồ hôi.

Lắc lắc đầu, giọng tôi cũng trở nên khàn khàn: “Đây không phải là gia súc đâu, tôi vốn tưởng rằng Sài thiếu gia chỉ là chiếm Tam sát vị. Không ngờ là cậu ta đè Tam sát thần, trong phong thủy, trên Tam sát vị trú Tam sát thần, phân biệt là Thanh Dương, Ô Kê, Thanh Ngưu.”

“Cậu ta chẳng qua chỉ là một hắc sát chưa phá xác, lấy đâu ra bản lĩnh áp chế được Tam sát thần, sợ rằng là do huyết y của Lữ Xảo Nhi, và cả sinh thần bát tự của cô ta nữa.”

“Nếu cô ta là người sống, thì nhất định là cô con dâu tốt chiêu tài nạp bảo.” Tôi khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Bây giờ cô ta còn chưa vào cửa, đã biết để Sài thiếu gia đứng Tam sát vị trước, thành xác đại hung, chứ không phải tự mình đứng, xét từ trong tâm, cô ta không xấu.”

“Chỉ có điều, sợ rằng cô ta cũng không biết, sau khi làm thế này xong, nhà họ Sài sẽ bị diệt tộc.”

Mặt Sài Dục phát khổ, bảo tôi đừng nói đùa nữa, ác quỷ làm sao có thể tốt được?

Ông ta vừa nói được nửa câu, một phát lại ngậm mồm luôn, trong mắt có vài phần bất an.

Mây đen bên ngoài không những chẳng tan đi, mà ngược lại càng đen hơn, trong sân cũng bắt đầu nổi từng đợt gió âm u.

Đặc biệt là sáu người vệ sĩ còn lại đó, bọn họ đều chằm chằm nhìn cỗ quan tài gỗ màu đen của sài thiếu gia một cách quái dị, bất động không nhúc nhích, còn hơi hơi cúi đầu xuống, thần sắc như đờ đẫn đi vậy.

Mây đen che trời, lại ở trong khu nhà phạm Tam sát, chuyện ban ngày bị vong nhập chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.

Tôi cũng không tiếp tục cố tỏ ra nhẹ nhàng nữa, mà nghiêm túc nói với Sài Dục, bảo ông ta đừng nói Lữ Xảo Nhi như vậy nữa, nếu không tôi cũng rất khó làm việc.

Xét đến cùng, Lữ Xảo Nhi thành thế này nhà họ Sài cũng phải nhận trách nhiệm.

Sài Dục cũng không dám nói nhiều nữa, mím môi, trên trán cũng liên tục túa mồ hôi.

Tôi khom lưng cúi người, ngồi xuống bên cạnh vết máu trên mặt đất.

Đưa tay ra, ngón tay tôi ấn vào trong vết máu.

Theo lý mà nói, chạm phải máu phá xác, thì sẽ rất dễ bị vong nhập.

Bàn tay còn lại của tôi cũng nắm lấy Định la bàn, như thế này cũng có thể hóa bỏ sát, để phòng vạn bất đắc dĩ.

Máu lành lạnh buôn buốt, kèm theo một cảm giác sền sệt.

Thân người tôi chấn động một phát, chỉ cảm giác phía sau lưng có một luồng hơi lạnh xộc tới, giống như có dao nhọn kề lưng vậy.

Máu trên mặt đất, cũng hoàn toàn không chỉ một vũng máu này... Ngược lại là một dòng máu hình dáng cong queo ngoằn ngoèo như con suối nhỏ, đang chảy lại...

Trong lòng ớn lạnh, tôi vụt quay người lại.

Phía sau mà tôi quay lưng lại, là mé tây của gian nhà chính này, bên đó có một tấm bình phong, chắn mất tầm nhìn phía sau...

Cái cảm giác như gai đâm ấy, bèn đến từ phía sau tầm bình phong.

Tôi đột ngột đứng dậy, nhanh chân đi qua, vòng luôn qua tấm bình phong.

Ở vị trí chân tường, tôi bèn nhìn thấy, một người đàn bà thân hình gầy yếu, đang ngồi trên mặt đất.

Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nhưng mặt của cô ta lại nát chẳng thành hình nữa....

Tôi xuýt xoa hít ngược một hơi khí lạnh.

Có điều phía sau lưng lại truyền lại tiếng bước chân gấp gáp.

Vụt quay đầu lại, người lao vội tới hóa ra là Sài Dục.

Trong tay ông ta đang vung một chiếc ghế đẩu đập về phía đầu tôi!

Nhìn hai con mắt ông ta, rõ ràng cũng đã thành mắt hoa đào!

Sài Dục mím mồm, trợn to mắt, động tác vung tay, giống hệt chẳng khác gì một người đàn bà!

Khóe mắt tôi cũng phát hiện, vị trí chân tường trống trơn, làm gì có người nào.

Chỉ có một vũng máu mà thôi!

Nhưng Sài Dục rõ ràng cũng bị vong nhập rồi.

Không chỉ ông ta định đánh tôi, mà mấy người vệ sĩ ở trong sân kia cũng đi ra, vẻ mặt mỗi người đều rất mềm mại.

Mây đen quá nặng, làm gì còn giống ban ngày nữa, ánh sáng cũng tối tăm đến mức gần như thành đêm tối.

Càng khiến người ta ớn lạnh hơn nữa là quan tài chẳng biết bị ai mở ra rồi, xác chết của Sài thiếu gia đứng dựng dậy, chằm chằm nhìn vào trong gian nhà chính....

Hoặc là, gã đang nhìn tôi!

Tôi đột ngột giơ tay, chặn chiếc ghế đẩu của Sài Dục lại, sức lực của ông ta mạnh đến kinh người, lại ấn thật mạnh xuống một phát.

Luồng lực đó, hiển nhiên có thể so bì được với vị pháp y lần đó bị Tiểu Niếp tác quái.

Tôi hự lên một tiếng, suýt nữa bị đè ngã ra đất.

Mà ở vị trí cổ và tai, lại có một cảm giác sền sệt, giống như có bàn tay dính máu, đang sờ tai tôi vậy.

Bất thình lình, một giọng nói vừa non nớt vừa oán hận truyền vào trong tai tôi.

“Mày là người xấu, mày giống hệt chúng nó.”

“Tao bẻ gãy chân của nó, cũng phải bẻ gãy đầu của mày.”



[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn ‘Chứng nhận đại thần’ của Ninh Tĩnh Chí Viễn.

Chương mới hôm nay kết thúc rồi.

Mọi người không sờ được đầu sư tử, thì ăn ‘Sư tử đầu’ đi! (Sư tử đầu: Một món ăn vùng Giang Tô)

Trong lòng có hung thú, dương khí tự nhiên đủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận