Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 845: GIẾNG VÀNG BỊ SAN PHẲNG

“Tốt nhất những người này, đều phải có năng lực động thủ nhất định, nếu như không có, thì bỏ qua, đừng đưa theo nạp mạng.”

Thẩm Kế ngừng lại một chút rồi bảo với tôi, người của thôn Kế Nương, từ nhỏ đều có một cơ sở võ thuật nhất định, trên cơ bản từ thanh niên đến trung niên, đều không quá yếu, có điều đối diện với huyết sát, ở trong thôn có thể dựa vào một số bố trí của thôn, nhưng ra bên ngoài thôn, thì không có cách gì rồi.

Ánh mắt cô ta lúc nói những lời này rất kiên định, giọng điệu cũng rất thành khẩn.

“Mấy người Thẩm Cửu vốn dĩ có thân thủ tốt nhất, hiện giờ đều thành bộ dạng này rồi, người mà tôi có thể tiếp tục đưa theo, không vượt quá mười người. Có điều tôi có thể bảo đảm mười người này sẽ không có vấn đề, đàn ông đàn bà của thôn Kế Nương, đều chuẩn bị sẵn sàng bỏ mạng vì thôn.”

Thẩm Kế đã nói thế này rồi, thì tôi không nói được gì khác nữa.

Kỳ thực tôi vốn dĩ cũng chuẩn bị sẵn tâm lý là đại bộ phận người của thôn Kế Nương đều không dùng được.

Dù sao Mã Bảo Nghĩa đem theo bao nhiêu huyết sát như thế, thôn Kế Nương không thể nào là nhà họ Liễu, bất cứ một người thường nào cũng đều là đạo sĩ.

“Được, cô đưa hết bọn họ tới đi. Bây giờ tôi bắt đầu chuẩn bị.” Ngừng lại một lát, tôi lại bổ sung một câu: “Bảo bọn họ tốt nhất đem theo đồ nghề, áo lót bên trong mặc thêm một chiếc áo trắng, cô lại chuẩn bị một ít dây vải trắng cho tôi.”

Trong ánh mắt Thẩm Kế rõ ràng càng thắc mắc nhiều hơn, có điều cô ta không hề tiếp tục hỏi thêm, chỉ quay đầu cho người đi chuẩn bị, tiếp đó cô ta cũng cùng rời đi.

Tôi tiếp tục tỉ mỉ quan sát bản đồ của Hoành triều sơn, ghi nhớ mỗi một huyệt vị phong thủy liên quan ở trong, tới lúc cần đối phó với Mã Bảo Nghĩa, thì bắt buộc phải lợi dụng địa thế.

Dù sao những huyệt nguồn hố mộ đó, cũng chỉ có thể dùng trấn xác mà thôi, căn bản không đối phó được với Mã Bảo Nghĩa.

Nhìn mấy phút xong, tôi bèn quay về trong gian chính, lấy giấy lanh mịn ra, lại lấy nghiên mực mài mực, dùng Bút Địa Chi vẽ phù.

Lần này lúc vẽ phù, tôi thử cho thêm một ít máu chó.

Tuy tôi biết máu của bản thân tôi có tác dụng, nhưng kiểu phun một ngụm máu đầu lưỡi giống Thần bà còn đỡ, chỉ là để tránh tà, nếu như xả máu để vẽ phù, thì tuyệt đối sẽ tiêu hao tinh khí thần.

Phù thông thường hoặc Áp trấn thần chú không hoàn chỉnh, chắc sẽ không tiêu hao mất nhiều quá dương thọ, nhưng chắc chắn cũng sẽ có sự tiêu hao, vậy nên tôi vẫn cần phải thận trọng một chút, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tôi thậm chí đến máu đầu lưỡi cũng đều cố gắng không dùng.

Máu chó cũng có tác dụng tránh tà, đây cũng là thủ đoạn của Thần bà mà tôi từng học chỗ Trần mù, tôi đem nó dung hòa vào trong phù của Âm dương tiên sinh và đạo sĩ, chắc sẽ có hiệu quả kỳ diệu.

Tôi vẽ ra không ít phù, toàn bộ đều là Áp trấn thần chú không hoàn chỉnh, trấn sát phù, cùng với Hà khôi Trảm thi phù.

Giấy phù trải đầy mặt bàn, lúc tôi dừng bút lại, phù vẽ ban đầu đã hong khô rồi.

Mấy người Thẩm Kế cũng đã đưa người về.

Tôi đem Áp trấn thần chú, cùng với trấn sát phù, và Hà khôi Trảm thi phù phân ra một bộ phận, phân biệt chia cho Thẩm Kế, cùng với hơn mười người mà cô ta đưa tới, đồng thời bảo với bọn họ công dụng và cách dùng của số phù này.

Lúc nói với Thẩm Kế, tôi cố ý giải thích thêm mấy câu, Áp trấn thần chú là thuật pháp của đạo sĩ nhà họ Liễu.

Sau khi chia hết phù soạn, tôi lại dùng vải trắng mà Thẩm Kế đem tới vẽ phù, chỗ này thì chính là Áp trấn thần chú và Hà khôi Trảm thi phù.

Cuối cùng lại đem chúng quấn lên trên binh khí của những dân thôn thủ hạ của cô ta, thế này tuy không so được với trảm quỷ đao rèn bằng đồng, có điều chắc chắn có tác dụng trấn áp, đặc biệt đây còn là phù do tôi vẽ.

Sau khi tất cả mọi thứ đều chuẩn bị hoàn tất xong, đã khoảng quá một giờ rồi, mặt trời đang gắt, ánh nắng chói mắt.

Giờ Đại âm lúc giờ ngọ chính khắc đã qua, tôi nhìn lướt trong sân một lượt, gật gật đầu với Thẩm Kế, trầm giọng nói: “Xuất phát!”

Lần này tôi không đưa theo Phùng Quân và Phùng Bảo, chỉ đưa theo ngao sói, bảo nó theo sát sau tôi.

Kỳ thực tốc độ đi đường của chúng tôi đã rất nhanh rồi, nhưng ngao sói lại chỉ đủng đỉnh từ từ bước đi theo tôi, trước sau gì thân người nó cũng đều quá lớn, hơi sải bước đôi phát, là người bình thường phải đi theo tận mấy bước rồi.

Sau khi ra khỏi thôn Kế Nương, thì là đi lên trên con đường nhỏ thông tới Hoành triều sơn.

Tuy rằng đã lâu rồi chưa tới, nhưng ký ức vẫn rất sâu đậm.

Có hai người liên tục đi ở phía trước đội ngũ, dường như là ở vị trí bên ngoài tầm mắt của chúng tôi.

Rất rõ ràng, bọn họ chính là trinh sát dò đường.

Thời gian đi đường, tốn mất khoảng chừng một giờ đồng hồ.

Mắt nhìn đã sắp tới Hoành triều sơn rồi, hai người liên tục đi phía trước kia lại vội vàng chạy về, đến trước mặt chúng tôi xong thì dừng lại.

Quãng đường mà bọn họ đi xa hơn chúng tôi nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn, hai người đều mặt mày đỏ au, trên trán mồ hôi đầm đìa.

“Âm tiên sinh, La tiên sinh, phía trước... Có vấn đề rồi...” Một trong hai người ôm lấy ngực, tay còn lại quay qua chỉ chỉ về phía Hoành triều sơn.

“Uống miếng nước, từ từ nói.” Tôi nhíu mày, có điều không lập tức loạn tâm trí.

Tôi cũng đang suy đoán, lẽ nào là Mã Bảo Nghĩa xuống dưới rồi?

Bên cạnh có người lên trước đưa nước, người đó ừng ực uống tận mấy hơi, rồi mới thở dốc nói: “La tiên sinh cậu lúc trước chẳng phải từng nói đến mấy huyệt nguồn giếng vàng táng xác chết Kế Nương cưới chồng đấy à? Còn cần xem xem trên đường núi liệu có tai mắt các loại gì không. Bọn tôi đều xem rồi, tai mắt không có, cũng không có xác chết, chỉ có điều số giếng vàng đó lại không thấy nữa...”

“Đến một cái cũng không thấy nữa...” Người còn lại ở bên cạnh, cũng thở hồng hộc nói.

Những người còn lại trong đoàn đưa mắt nhìn nhau.

Thẩm Kế nhíu mày, cô ta trực tiếp nhấc chân lên, nhanh chóng đi về phía trước.

Tôi cũng tăng tốc, theo Thẩm Kế tiến thẳng lên trước.

Thẩm Kế lúc này mới dùng đến tốc độ vốn có của cô ta, thân người nhẹ bẫng, bước chân dẫm nhẹ một cái, đều có thể sải bước ra ngoài rất xa, tôi căn bản không theo kịp.

Rất nhanh, Thẩm Kế đã lên núi trước, biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tốc độ của tôi cũng không chậm, lúc chạy tới đường núi, Thẩm Kế đã đứng ở phía trước một khu đất trống rồi.

Những giếng vàng Kế Nương cưới chồng này, không phải chỉ đơn giản là đào ra một cái hố huyệt, mà bên trên còn có giá đỡ dùng gỗ bắc thành, đây chắc là một dạng nghi thức.

Mà chỗ vị trí trước mặt Thẩm Kế đó, bèn có hai cái giá đỡ, theo lý mà nói phía dưới nên là giếng vàng mới đúng.

Nhưng bây giờ lại bằng bằng phẳng phẳng, thành một khoảng đất bằng.

“Y biết phong thủy?” Thẩm Kế kinh ngạc hỏi, giọng nói đều đã có chút khàn khàn.

“Không thể nào, nếu y mà biết, thì lúc đó đã không tìm tôi, càng không thể nào bị tôi nửa đêm cắt đuôi để chúng tôi lên trên núi Vô thổ trước, y càng không thể nào bị giam trong Kế Nương Phần tận mấy tháng.” Tôi nói chắc nịch.

“Vậy tại sao lại...” Thẩm Kế chỉ chỉ vào những cái hố đó.

Tôi trầm mặc.

Sự tình thế này, thì khó mà giải thích rồi, lẽ nào là Sơ bà biết ít phong thủy?

Nhưng như thế cũng không thể nào, nếu mụ mà biết phong thủy, Thẩm Kế không thể nào không biết, hơn nữa người chỉ biết thuật phong thủy đơn giản, căn bản không thể nào biết được tác dụng của núi Hoành triều sơn này.

Giống như Thẩm Kế đã nghiên cứu thuật phong thủy nhiều năm, mà cô ta đều không nhìn ra được, cũng không nghĩ ra được cách này.

Tôi cũng thông qua vị trí địa lý ở đây, bản đồ, cộng thêm đối ứng với thuật phong thủy mới phân biệt ra được có thể lợi dùng Hoành triều sơn và giếng vàng để đối phó với Mã Bảo Nghĩa...

Có thể nói một cách không chút khoa trương rằng, Mã Bảo Nghĩa mà tự biết đến đây lấp hố huyệt, thì căn bản không cần đến Thẩm Cửu, cũng chẳng cần đến Sơ bà, y trực tiếp liền có thể tiêu diệt toàn bộ thôn Kế Nương!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc. Chư vị đạo hữu hiển thị thần thông ở khu bình luận, khiến La Chậm Chậm mãn nhãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận