Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1051: ANH DŨNG KHÔNG CÒN?

Ngô Mậu lại hét lên một tiếng đau đớn, loạng choạng lùi sau nhiều bước, dưới chân khuỵu một phát, rầm một tiếng ngồi bệt ra đất.

Nửa thân người đập lên trên đống gạch đá đó, trông càng thảm hại hơn, y ngạc nhiên kinh hãi nhìn sang tôi.

Cơn giận trong mắt tôi không giảm, nhưng ở trong đầu, đã đang cưỡng ép đè nén tư duy hỗn tạp xuống, chỉ còn lại bình tĩnh.

Rất rõ ràng, Ngô Mậu muốn rũ bỏ chúng tôi, y sớm bèn đã định tới chỗ này...

Vị sư phụ đó của y, nhất định đã cho y một số thông tin nào đó.

Tôi vụt nhớ lại, y từng hỏi Liễu Dục Chú nếu đơn thương độc mã sẽ đi kiểu gì, Liễu Dục Chú nói trực tiếp tới giếng vàng trung tâm...

Bây giờ xem ra, y e rằng chính là cố ý hỏi câu hỏi đó, y đang thăm dò Liễu Dục Chú!

“Tao từng nghe sư tôn nói, Âm dương tiên sinh thật sự, sẽ có mệnh số bảo hộ. Trăm nghe vẫn đúng là không bằng một thấy, La Thập Lục, số may thật.” Ngô Mậu u ám nói.

Ánh mắt y đột nhiên quét qua vị trí trung tâm, lại nói: “Bên dưới thế nào? Xem ra chúng mày đến thế này mà đều sống sót lên trên, không nguy hiểm quá thế nhỉ? Mày tìm ra phương pháp phá giải ôn dịch rồi? Vậy nên có thể trụ được lâu thế này?”

“Không, không đúng, sắc mặt của mày, có dễ coi như thế đâu.” Ngô Mậu đột nhiên lại cười cười, liếm liếm môi, nói: “Xem ra là đang gắng gượng.”

Trong lúc nói, khóe mắt y quét qua Liễu Dục Chú ở phía sau, lập tức đồng tử co mạnh, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Giây tiếp theo, y lại chậc chậc mấy tiếng, nói: “Liễu đạo trưởng, cũng sứt đầu mẻ trán rồi? Anh dũng không còn? Để tao nghĩ xem, có phải là lúc tao xuống dưới, bị đám đá loạn đó đập? La Thập Lục, mày mệnh số tốt, Liễu đạo trưởng thì không được lắm nhỉ.”

Tay trái của tôi liên tục nắm chặt thả ra, câu nói này của Ngô Mậu, đúng thật là khiến tôi tức đến lồng ngực phát đau.

Nếu không phải y, Liễu Dục Chú tới bảy tám phần đã phá nhập vong rồi.

Bây giờ tên tiểu nhân bỉ ổi này còn mỉa mai như thật.

Ngô Mậu nghiêng người định đứng dậy.

Tôi làm sao có thể để y đứng dậy dễ dàng thế được?

Vụt đạp bước lên trước, tay trái tôi dùng sức vung một phát, gậy khóc tang liền đập thẳng về phía xương gò má trên mặt y!

Đập những chỗ như nắp Thiên linh, Ấn đường, huyệt Thái dương, không cẩn thận là sẽ mất mạng, có điều xương gò má này sẽ chỉ bị thương phá tướng, không chết được.

Xương gò má khống chế vận mệnh và quyền thế của con người, phá tướng cốt của xương gò má, mệnh của tên Ngô Mậu này, bây giờ có không chết, vận cũng phải đứt!

Thấy tôi ra tay, thần sắc Ngô Mậu càng âm u lạnh lẽo hơn, y vụt đạp chân lùi sau, kiếm trong tay thì lại trực tiếp vung thẳng về phía tôi!

Keng một tiếng, hai kiếm của Ngô Mậu vắt chéo, trực tiếp chặn luôn gậy khóc tang của tôi lại.

Tôi hơi nheo mắt chằm chằm nhìn y.

Giao đấu hai ba lần thế này, tôi phát hiện phương diện thân thủ của Ngô Mậu, cũng có sự giấu giếm.

Có điều y chẳng mạnh bao nhiêu, chỉ là không có cái vẻ yếu đuối như lúc đối mặt với lão điếc...

Điều này càng khiến lòng tôi trầm xuống một phát, xem ra lúc đó Ngô Mậu đi cướp gương đồng của lão điếc, bèn là có mục đích cả.

Tôi còn cảm giác lúc đó có thể nghĩ cách khống chế y, nhưng không ngờ rằng ngược lại là y đang gài bẫy tôi!

Tôi rút gậy khóc tang ra phía sau một phát.

Ngô Mậu bịch bịch bịch lùi sau mấy bước, tiếp đấy liền đứng dậy.

Y dùng lực vung kiếm về phía trước đôi nhát, giống như đang thị uy.

Ánh mắt tôi thì nhìn quét qua mặt y, nhanh chóng phân tích tướng mặt của y, đồng thời suy diễn xem tôi đánh nát chỗ nào của y, mới có thể khống chế y một cách nhanh nhất.

Thời điểm này, Ngô Mậu đột nhiên lách người, lại lần nữa vụt lao về phía tôi.

“La Thập Lục, thời điểm then chốt này mà mày còn xem tướng, có tác dụng sao?! Mày còn có thể xem cho tao chết được chắc!” Trong giọng nói the thé của Ngô Mậu tràn ngập chế giễu.

Không gian này vốn đã nhỏ hẹp, y trong nháy mắt lao đến trước mặt tôi, hai kiếm đâm thẳng ngực tôi.

Hai mắt y cũng trở nên hung tợn ác liệt.

“Đừng quên quẻ mà mày bói cho tao! Âm thịnh Dương suy, tiểu nhân khỏe mà quân tử bệnh! Tiểu nhân lộng quyền, vạn vật điêu tàn!”

“Chúng mày, đều là đại Hung!”

Tiếng “vù vù!” xé gió truyền lại, tôi từ dưới lên trên, vung ngang gậy khóc tang.

Lúc này, tay phải của tôi đã hồi phục một chút tri giác và khả năng hành động, một phát liền rút dao găm đỡ âm linh ra, đâm về phía cằm của Ngô Mậu!

Đồng thời, gậy khóc tang trong tay trái tôi trực tiếp chặn luôn kiếm của Ngô Mậu lại.

Tay phải tôi đột ngột rút dao găm ra, rõ ràng đã vượt ra khỏi dự liệu của Ngô Mậu.

Ngô Mậu trong lúc hoảng loạn vụt nhấc chân, đạp về phía ngực tôi.

Mà tốc độ tay phải của tôi càng nhanh hơn, rạch thật mạnh về phía cằm của y!

Tôi cũng là lấy thương tích đổi thương tích!

Một đạp của Ngô Mậu sẽ không khiến tôi làm sao cả, nhiều nhất là máu huyết cuộn trào, nhưng tôi chỉ cần làm bị thương đến cằm của y, thì liền không phải là chuyện đơn giản nữa rồi!

Cằm thể hiện tính cách của con người, đặc biệt là ý chí, phá bỏ nó, Ngô Mậu nhất định sẽ tâm tư đại loạn!

“Rầm!”, chân của Ngô Mậu đạp trúng giữa ngực tôi.

Trên trán tôi gân xanh nổi gồ lên, hai mắt trợn tròn, giây phút bị y đạp trúng, dao găm trong tay tôi đã rạch qua dưới cằm y!

Có điều lại không cắt đến trên xương, mà chỉ cắt đến da thịt!

“Siii!” Ngô Mậu xuýt xoa đau đớn một tiếng, máu tươi bắn ra, cằm của y bị tôi rạch ra một vết thương phải dài tới hai, ba phân, sâu nhìn thấy xương, máu chảy ròng ròng.

Hai tay y cầm kiếm, cũng không cách gì bịt lấy vết thương.

Tôi bịch bịch bịch lùi sau bảy tám bước, đến chính giữa của không gian nhỏ hẹp này.

“Mày dám làm bị thương đến mặt tao?!” Trong hai mắt Ngô Mậu lóe lên tia hung ác.

Hơi thở tôi hơi có chút nặng nề, giọng nói khàn khàn, nhưng không hề có chút sợ hãi nào.

“Không chỉ làm bị thương đến mặt mày, mà còn phải phá tướng mày.” Giọng nói tôi lạnh cứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận