Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 646: LẠI ĐẾN

Trần mù gật gật đầu, nói: “Được.”

“Mày qua tiền viện nhà họ Sài nghỉ ngơi một lúc đi đã, chú lúc nữa qua gọi mày.” Trần mù tiếp tục nói.

Tôi đại khái biết là Trần mù còn cần chăm sóc cho bà cụ Hà một thời gian, xác định bà cụ không sao mới đi.

Lại nhìn sang bà cụ Hà, tôi cung kính cúi người, khẽ nói: “Bà Hà, cháu đi trước đã.”

Bà cụ Hà khép hờ mí mắt gật gật đầu.

Thuật pháp như Vong nhân hóa đạo thế này, đúng thật là quá mức tiêu hao tinh lực, cho dù là ở trên núi Kế Nương, bà cụ Hà liều mạng đến như thế, mà bà cụ cũng không hề yếu ớt như thế này.

Thậm chí tôi cảm giác, nếu như thứ Vong nhân hóa đạo đó tiếp diễn thêm một thời gian nữa, bà cụ Hà liệu có bị tiêu hao sạch sẽ tinh lực mà xuống suối vàng luôn không?

Đi vào trong đường hành lang dẫn ra tiền viện, chỗ lối vào Phùng Bảo và Phùng Quân cùng với mấy người nhà họ Phùng đi theo tôi, phía sau Dương Hưng cũng đuổi theo.

Đơn giản bàn giao đôi câu với Phùng Bảo, hắn lập tức liền đi lên phía trước, rất nhanh đã biến mất ở cuối đường hành lang.

Đợi lúc chúng tôi tới tiền viện, Sài Dục và những người khác nhà họ Sài cũng đã xuất hiện rồi.

Ông ta sắp xếp cho tôi một gian phòng, còn về Dương Hưng, Sài Dục nhìn nhìn hắn, rồi lại nhìn nhìn tôi.

Tôi ra hiệu cho Sài Dục cũng sắp xếp phòng ốc cho hắn nghỉ ngơi.

Ánh mắt Dương Hưng vẫn cứ âm u sâu thẳm, lạnh lẽo đến cực điểm.

Chúng tôi ai về phòng nấy nghỉ ngơi, lúc vào trong phòng tôi cũng dặn dò mấy người Phùng Bảo và Phùng Quân đi nghỉ một lúc.

Sau khi nằm lên giường, tôi kỳ thực chẳng mấy buồn ngủ, ban ngày ngủ một giấc rồi, lúc này còn chưa được coi là quá khuya.

Nhưng Trương Nhĩ ở trong Viên Thị Âm Dương Trạch, không chừng lão đã vào trong Âm trạch rồi, nếu tôi vào trong còn chưa biết sẽ phải dây dưa mất bao nhiêu thời gian nữa, tinh lực không đủ chắc chắn sẽ thành gánh nặng.

Nhắm mắt lại, tôi cực lực khiến bản thân mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lại đợi lúc tôi bị Phùng Bảo gọi dậy, thời gian đã vào khoảng ngoài năm giờ sáng rồi, màn đêm đen kịt đã bị một đường ánh sáng trắng xé rách.

Trên bàn trong sảnh chính bày đầy đồ ăn nóng hổi, Trần mù đang ăn đồ ăn.

Trong bụng tôi cũng đã đói meo, vội vàng đi qua, đã có người làm nhà họ Sài lấy bát đũa xới cơm cho tôi.

Rất nhanh đã tế đầy miếu ngũ tạng, cả người đều tỉnh táo hơn rất nhiều!

Tôi chú ý đến Dương Hưng vẫn chưa ra ngoài, liền nói Phùng Bảo đi gọi hắn.

Phùng Bảo mới bảo với tôi, vừa nãy lúc bọn họ dậy ăn cơm, Dương Hưng đã dậy rồi, Trần tiên sinh nói để tôi nghỉ thêm một lúc, nên hắn mới không lập tức gọi tôi ngay, bây giờ Dương Hưng đang đợi ở bên ngoài cổng nhà họ Sài rồi.

Trần mù đồng thời đặt bát đũa xuống, gật gật đầu ra hiệu: “Đi thôi, Thập Lục.”

Rời khỏi nhà họ Sài, vẫn là Phùng Quân lái xe, lần này tôi không để ba người kia đi theo, chỉ cho Phùng Quân Phùng Bảo đồng hành, còn lại thì là ba người tôi, Trần mù, cùng với Dương Hưng.

Đợi lúc đến khu đông thành phố, trời đã bắt đầu ráng rõ, thời gian cũng khoảng tầm hơn sáu giờ.

Xe chui vào trong một con phố nhỏ hẹp, cuối cùng dừng lại bên ngoài cổng chính của Viên Thị Âm Dương Trạch, sau khi xuống xe, đứng đối diện với hai pho tượng sư tử đá, bọn chúng dường như nanh ác hơn rất nhiều so với lần trước, cứ chằm chằm nhìn vào chúng tôi, giống như muốn nuốt chửng những kẻ tự ý xông vào trong như chúng tôi vậy.

Tôi thử gọi một cuộc điện thoại cho Trương Nhĩ, vẫn là lời nhắc nằm ngoài vùng phủ sóng.

Trước khi vào trong khu nhà, tôi dặn dò hai người Phùng Bảo và Phùng Quân ở ngoài đợi chúng tôi, ánh mắt hướng lên người Dương Hưng, tôi mở miệng nói: “Trong này thì mày không cần phải theo tao nữa chứ, trong khu nhà rất nguy hiểm, nếu như xảy ra chuyện gì, tao cũng không kịp cứu mày.”

Dương Hưng không đếm xỉa đến tôi, có điều hắn không đi đến bên cạnh tôi, mà bước ra phía sau đuôi xe hút thuốc.

Giữa đốm lửa lúc sáng lúc tắt, khói thuốc lượn lờ, nói một câu: “Mày đừng có chết ở bên trong đấy, việc cần mày làm vẫn còn chưa làm xong.”

“....”

Một câu này của hắn, lập tức khiến Phùng Bảo trợn mắt tức giận nhìn hắn, trong mắt Phùng Quân cũng xẹt qua một tia thâm độc.

Tôi dứt khoát không thèm nhìn Dương Hưng nữa luôn, trực tiếp gật gật đầu với Trần mù, hai người sánh vai bước vào trong cổng của Viên Thị Âm Dương Trạch.

Xuyên qua lối vào thấp tè, trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi máu tanh khó ngửi.

Trên mặt đất còn có một vũng máu đặc quánh đã phát đen, bên trên bèn là sân khấu tuồng, chỗ máu này chính là máu tươi chảy ra từ bàn chân của Liễu Dục Chú.

Sau khi vào trong khu nhà, nhòm bên trên sân khấu một cái, sân khấu trống trải, phía sau có một cái lỗ lớn, trên mặt đất cũng có một cái hố sâu, tro tàn màu đen của hình nhân giấy bị đốt cháy bay khắp nơi.

Mắt của Trần mù kém, lão nhìn quét xung quanh một vòng, nói một câu: “Bầu không khí ở đây rất kỳ quái, khiến người ta rất bức bối.”

Trong lúc nói, Trần mù dùng sức dẫm dẫm lên mặt đất, tiếp đấy lão cúi đầu nói: “Người chết rất nhiều, cảm giác sợ hãi rất nặng nề.”

Tim tôi liên tục đập thình thịch.

Ở đây đích thực có chết người, nhưng người mà Trần mù nói tuyệt đối không phải là những đạo sĩ bị mất mạng đó, mà là những người từ trước đến nay sau khi chết ở đây, tạo thành sự biến đổi của khí trường.

Ở đây so với mùi vị mục nát của những căn phòng đơn lẻ lâu không có người ở từ trong khu phố cũ tỏa ra, thì còn lạnh lẽo hơn.

Tôi vốn còn không làm rõ được thứ cảm giác này, được Trần mù nhắc một phát, sau khi hiểu rõ ra xong, toàn thân tôi đều có chút cứng đờ.

“Tìm Trương Nhĩ trước.” Trần mù tiếp tục nói.

Tôi định thần lại, ra hiệu cho Trần mù đi theo tôi.

Bước vào trong gian sảnh chính được nâng cao phải đến tận bảy tám mét.

Tôi thử gọi một tiếng chú Trương, tôi gọi không hề nhỏ tiếng, có điều lại chẳng nhận được lời đáp, chỉ có tiếng vọng.

Liếc cái cầu thang ở trong góc một cái, tôi do dự một chút, nhưng vẫn không lên trên.

Xác chết của lão già trộm thọ ở bên trên, mà lão còn bị trúng độc của nấm đầu xác nữa, tuy lão chết rồi, nhưng tôi cũng không cần thiết phải qua đó để mạo hiểm tiếp, ngộ nhỡ mà nhiễm phải chất kịch độc, thì lợi bất cập hại.

“Chắc là vào trong Âm trạch rồi, chú Trần, cháu phải cần một chút thời gian tìm ra lối vào Âm trạch mới được.” Một hai phút sau, tôi lại gọi thêm mấy tiếng, Trương Nhĩ đều không trả lời, tôi mới trực tiếp nói với Trần mù bảo lão đợi một lúc.

Trần mù khoát hai tay ra sau lưng, bước đi men theo bờ tường của sảnh chính.

Tôi nhìn quét tường tận một lượt cấu trúc của gian sảnh xong, lại nhìn bố trí bên trong của Viên Thị Âm Dương Trạch, xác định phương vị phong thủy ở đây.

Trên phản ứng kim chỉ của Định la bàn, Viên Thị Âm Dương Trạch là Thần đàn Cổ sát, là nơi không thể để ở mà kim chỉ quy về vạch giữa, có thể thấy được ngày đó Viên Hóa Thiệu ngang tàng tới mức nào, với tư cách là Âm dương tiên sinh, lẽ ra càng phải biết lợi hại của những thứ này mới đúng, nhưng y vẫn cứ đòi trú tại đây, không chỉ là người tài cao thì gan to, mà y còn có dã tâm lớn hơn.

Thần đàn Cổ sát nói cách khác, cũng là nơi chính khí tràn đầy, có một câu nói gọi là thà ở trước miếu, không ra sau miếu, thà qua miếu trái, không sang miếu phải, câu nói này không phải chỉ để nói, mà còn có nguyên nhân phong thủy xác đáng.

Ở chỗ này, hình dạng Viên Thị Âm Dương Trạch giống với đền miếu.

Thần đàn Cổ sát, đều được xây dựng tương đối cao lớn, Viên Thị Âm Dương Trạch cũng vậy, hơn nữa chỗ cổng chính hướng về phía chính Nam, dương khí dồi dào, hương hỏa hưng thịnh, có đầy đủ khí Dương Cương.

Nếu như ở sau miếu, thì sẽ bị che chắn mất dương khí, tất cả lợi ích đều bị miếu lấy đi, người ngược lại sẽ ốm yếu không có tinh khí thần. Tôi quay đầu lại, chằm chằm nhìn vách tường ở phía sau gian sảnh chính.

Vách tường dày nặng, nhìn như chẳng có kẽ hở gì hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận