Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 852: PHÂN HÓA

Trong tầm nhìn thoáng chốc này, người đó đột ngột một phát lại ẩn vào trong bóng tối ở phía sau.

Lúc này, màn đêm sâu hút tối đen quá mức, tiếp sau đó liền căn bản chẳng nhìn thấy gì cả.

Giống như tất cả những gì tôi nhìn thấy đều là ảo giác vậy...

Giây phút Mã Bảo Nghĩa dứt lời, y đột ngột nhấc tay một phát, cái xác huyết sát hóa thanh thi đâm trúng ngao sói kia, bất chợt rút cánh tay ra, quay đầu liền tấn công sang phía tôi!

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại một phát, nhưng không hề tránh né.

Mắt của Mã Bảo Nghĩa gần như nheo lại thành một đường rãnh, cười gằn nói: “Chờ chết, cũng có thể coi là một lựa chọn tốt.”

Tôi một tay cắm vào thắt lưng một phát, giắt cây gậy xương mảnh kia vào thắt lưng.

Lật tay, trong tôi tay bèn có thêm một tờ Hà khôi Trảm thi phù!

Về mặt thân thủ tôi không cách gì chống chọi được với Mã Bảo Nghĩa, nhưng không đại biểu trên Âm dương thuật tôi không đối phó nổi xác sát trong tay y.

Trong nháy mắt cái xác huyết sát hóa thanh thi đó đã chồm đến trước mặt tôi, hai cánh tay nó kéo căng thẳng tắp, trên bàn tay còn có máu huyết của ngao sói, trực tiếp đâm thật mạnh về phía ngực của tôi.

Tôi không hề tránh né, một tay thành chưởng, Hà khôi Trảm thi phù trong tay vỗ mạnh lên trên đỉnh đầu của xác chết này!

Giây tiếp theo, giấy phù “Bốp!” một tiếng dính lên trên trán của nó, tiếp đấy bèn là tiếng “Xèo! Xèo!” khẽ vang lên, trên trán cái xác chết đó bốc lên từng đợt khói trắng.

Thứ phù mang sát khí trong tay Âm dương tiên sinh này, đương nhiên là không đơn giản.

Tờ phù này không chỉ nhanh chóng ăn mòn trán của cái xác chết ấy, mà thậm chí từ vị trí tôi vỗ tờ phù xuống, còn giống như hình thành một vết chém, nguyên cả cái xác chết đều bắt đầu nứt ra từ giữa!

Khả năng hành động của xác chết bị khống chế trong tay của Mã Bảo Nghĩa, chỉ có điều xác chết này đã triệt để bị giấy phù hủy rồi, không cách gì trở thành hung khí giết người trong tay Mã Bảo Nghĩa nữa.

Lúc xác chết cứng đờ ngã xuống, chỉ đập lên trên ngực tôi, tôi loạng choạng lùi sau mấy bước lớn, tuy rằng có chút máu huyết cuộn trào, nhưng không gây ra thương tích gì cho tôi.

Trong nháy mắt, ngao sói đã lại lần nữa chồm lên, nó há miệng, nhe răng nanh trắng nhởn liền định cắn về phía cổ của Mã Bảo Nghĩa.

Nhưng nó vừa mới bật lên, còn chưa tiếp cận được Mã Bảo Nghĩa ở trên mái nhà, thì Mã Bảo Nghĩa đã liền nhanh như cắt lùi đến phần nóc của mái ngói.

Hai tay y kéo ra sau, tất cả xác chết đang vây đánh Thẩm Kế đều bị y giật quay lại, hình thành một tấm bình phong ở phía trước gian chính.

Trong màn đêm, Mã Bảo Nghĩa kinh ngạc nghi ngờ chằm chằm nhìn tôi, giống như nhìn một người xa lạ.

Nơi khóe mắt, tôi chú ý đến ánh mắt Thẩm Kế nhìn tôi, cũng toát ra vài phần chấn động và mừng rỡ.

Ngao sói rơi mạnh xuống đất, nó không cam tâm sủa ầm về phía Mã Bảo Nghĩa, bốn cái chân linh hoạt vòng qua những xác chết như tấm bình phong kia.

Thấy thương tích của nó không nặng, lòng tôi cuối cùng cũng thả lỏng được vài phần.

Thẩm Kế bay người lên trước, rất nhanh đã đến bên cạnh tôi.

Tôi và Mã Bảo Nghĩa nhìn đối diện với nhau, khí thế không thua kém chút nào.

“La Thập Lục, mày lừa tao? Giả vờ yếu đuối, là định nhân cơ hội để lấy mạng tao?!” Mã Bảo Nghĩa u ám nói.

Giây tiếp theo, trong tay y lại lấy ra một món đồ.

Đó là một vật phẩm dạng giống như đồng hồ cát, chỉ có điều thứ đựng bên trong hình như là máu, nửa bên trên giống như đã đông cứng lại vậy.

Mã Bảo Nghĩa chỉ liếc một cái, y dường như có chút bất mãn, giây tiếp theo, bèn vứt thứ đó lên trên mái ngói bên cạnh.

Tôi không hề trả lời câu hỏi của Mã Bảo Nghĩa, đem một phần sức chú ý đặt lên trên người đám xác chết kia.

Thẩm Kế hạ giọng nói: “Phù mà anh vẽ, tôi đều phân phát toàn bộ cho thủ hạ rồi, nói sớm có tác dụng thế này, tôi đã giữ lại mấy tờ rồi.”

Tôi tức cười, có điều không hề nói thêm gì khác.

Thẩm Kế vốn đã là một người đàn bà tự tin, đặc biệt là thân thủ cô ta vốn đá lợi hại, rồi còn kế thừa thuật phong thủy và danh hiệu Âm tiên sinh, nên sau đó càng tự tin hơn, cô ta không hoàn toàn tin tưởng năng lực của tôi, cũng rất bình thường.

Tôi trực tiếp lấy hết toàn bộ phù trên người ra.

Tôi còn có hai tờ Hà khôi Trảm thi phù, ba tờ Áp trấn thần chú, hai tờ Trấn sát phù.

“Hà khôi Trảm thi phù là dùng Ngũ hành Bát quái làm cơ sở hình thành sát phù, có thể thương hồn đoạn phách, Âm dương tiên sinh cầm bút vẽ phù, hiệu quả càng mạnh.”

“Áp trấn thần chú tôi từng nói qua với cô, là phù của nhà họ Liễu, có thể trực tiếp trấn tan hồn phách, còn Trấn sát phù này, thì là phù cơ bản của Địa tướng Kham dư, hiệu quả cũng không yếu.”

Tôi nhanh chóng giải thích một lượt với Thẩm Kế, đang định đem phù đưa cho Thẩm Kế...

Thì Mã Bảo Nghĩa trên mái nhà đột nhiên kinh hãi nghi ngờ hét lên: “La Thập Lục, dừng tay! Giữa chúng ta không có tử thù nhất định phải chém giết, chuyện của Mã Bảo Trung, là lão xin đồ hại người không ít, chọc dính mày, Lưu Văn Tam dẫn mày lấy mạng lão, đây là báo ứng của lão! Còn tao thì còn từng đưa đĩa vuông cho mày, đưa mày lên núi Kế Nương này, ngược lại là cho mày cơ duyên!”

“Toàn bộ người của thôn Kế Nương, đều không phải tử tế gì, người dân thôn vô tội chết trong tay các đời Âm tiên sinh có biết bao nhiêu? Đến mày cũng suýt chút nữa thì bị chúng nó hại chết, mày đem phù cho nó, diệt được xác trong tay tao, nhưng không giết được mạng của tao! Nếu thế tao nhất định sẽ lấy mạng mày! Bây giờ mày quay người rời đi, chuyện giữa hai chúng ta bèn không còn liên quan gì nữa!”

Giây trước, Mã Bảo Nghĩa còn nói phải giết tôi trước, tôi diệt bỏ một xác chết xong, y liền không tiếp tục dám xem thường tôi nữa.

Lúc này tôi lấy ra càng nhiều phù hơn, thái độ của Mã Bảo Nghĩa liền đột ngột thay đổi, thế này là định dùng cách này phân hóa tôi và Thẩm Kế rồi.

Tôi đang định mở miệng, thì trong tay Mã Bảo Nghĩa lại lấy ra một cái đĩa đồng hình vuông.

Tôi ngước mắt, nhìn cái đĩa vuông đó, trong lòng thầm nghĩ: lần đó lên núi Vô Thổ, tôi liền gỡ chiếc đĩa vuông mà y đưa tôi ra trả lại cho y, để tránh nhân quả.

Bây giờ rất rõ ràng, Mã Bảo Nghĩa lại định thử lần nữa đem nó đưa cho tôi.

Ngay tiếp đấy, Mã Bảo Nghĩa lại hơi nheo mắt lại nói: “Mày với tao đích thực không có tử thù, mày có thể nghĩ nhiều thêm chút, vì một con đàn bà mà triệt để lật mặt với tao có đáng hay không, cái thôn Kế Nương này hại hai con trai gái của tao, hại vợ tao, cho dù mày bây giờ đã thành Âm dương tiên sinh, nhưng cũng không thay đổi được việc mày từng là thầy đỡ âm linh, chúng ta cùng kiếm tiền tài của người chết, coi như sinh tồn cùng một mạch.”

“Tao với ông nội mày, cũng từng quen biết, tao từng tha cho lão một lần.”

Những lời này của Mã Bảo Nghĩa, lại khiến đầu óc tôi càng chững một phát.

Nhưng đây cũng chỉ là nhìn từ góc độ của y, chứ trên thực tế nguy hiểm mà tôi cần phòng bị lại quá nhiều.

Một là y và Trương Nhĩ có quan hệ, thêm nữa chính là Lưu Văn Tam từng bảo với tôi, Mã Bảo Nghĩa tính cách thù nhỏ tất báo, mạng của con trai y, hoặc giả là do thôn Kế Nương hại chết, nhưng người đoạn hồn của hắn, khiến hắn hồn phi phách tán thì lại là Trần mù.

Tới lúc đó Mã Bảo Nghĩa sẽ còn tìm tới Trần mù gây chuyện, mà sau khi y rời khỏi thôn Kế Nương xong, dựa vào bụng dạ và mưu mô của Trương Nhĩ, không thể nào không lôi kéo y về.

Còn đối với tên thợ đuổi xác như y mà nói, chỉ cần Trương Nhĩ đưa ra đủ xác chết khiến y động lòng, y nhất định sẽ không từ chối.

Mà xác suất lớn là, Trương Nhĩ đã dùng chuyện lấp giếng vàng để giúp đỡ y rồi.

Tư duy chỉ trong nháy mắt, tôi trực tiếp đem phù giao luôn cho Thẩm Kế.

Kỳ thực thời gian này, Thẩm Kế có thể đoạt chúng từ trong tay tôi, nhưng cô ta không nhúc nhích.

Cùng lúc tôi giao cho cô ta, ánh mắt cô ta nhìn tôi, rõ ràng lại có vài phần thay đổi.

Giây tiếp theo khi cô ta lại ngoảnh đầu nhìn Mã Bảo Nghĩa, thì đã là biểu cảm nắm chắc phần thắng!

Mã Bảo Nghĩa không tiếp tục nói nữa, anh mắt y nhìn tôi, đã hoàn toàn băng giá.

Cũng đúng vào lúc này, y đột nhiên nói một câu: “La Thập Lục, mày sẽ hối hận đấy, thời gian tới rồi.”

Tôi nhíu mày, hít sâu một hơi, trả lời: “Ông nói không sai, chúng ta đích thực là cùng mạch, nhưng tôi có lý do không thể không ra tay, ông là một sự uy hiếp, tôi bắt buộc phải hạn chế ông, nhưng tôi có thể đồng ý với ông một việc, đó chính là sẽ không cho người giết ông.”

Mã Bảo Nghĩa lại hơ hơ cười khẩy một tiếng.

Hai tay y vụt đan xen lại với nhau, xác chết ở trước cửa gian chính, lại lần nữa di động soàn soạt!

Thẩm Kế cầm phù, tung người lao lên trước!

Chỉ có điều tôi lại vô cớ cảm thấy sợ hãi, đột nhiên liền phản ứng lại, vừa nãy Mã Bảo Nghĩa nói thời gian tới rồi...

Là thời gian gì tới rồi?

Khóe mắt liếc lên trên mái ngói, cái đồng hồ cát bị Mã Bảo Nghĩa vứt ra ngoài kia, máu huyết đông cứng ở bên trên, dường như bắt đầu chảy xuống dưới rồi....
Bạn cần đăng nhập để bình luận