Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 175: HAI XÁC LẤP HUYỆT



Sau khi mặt trời xuống núi, trời đã bắt đầu trở nên nhập nhoạng.

Tôi cúi đầu xuống xem thời gian, giục tài xế lái xe nhanh một chút.

Trần mù không ở đó, tôi phải nhanh chóng về trông xương cốt con dâu Phùng Chí Vinh.

Tuy rằng tôi cũng rất lo lắng cho tính trạng của Trần mù, nhưng xương cốt quan trọng hơn.

Cũng chẳng biết có phải là Lý Đức Hiền làm gì đó rồi không, nếu lại giở thêm trò gì nữa, thì sẽ không dễ xử lý ...

Phùng Chí Vinh rõ ràng muốn hỏi tôi, nhưng vẫn cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Gần như suốt chặng đường tài xế đều đi quá tốc độ, thậm chí còn vượt đèn đỏ.

Đợi tới lúc về đến bên ngoài khu mộ viên, trời đã tối hẳn!

Bầu trời đêm đen xì xì, mặt trăng bị một lớp sương mù che phủ, mờ mờ không nhìn rõ, cũng chẳng nhìn thấy bất cứ ngôi sao nào!

Lòng tôi trầm xuống mấy phần.

Lúc này lại lòi ra vụ trăng quỷ, đúng chẳng phải là điềm tốt lành gì.

Không có ánh trăng, trên đất đến bóng người sống cũng chẳng nhìn thấy...

Sau khi xuống xe, lại nhìn khu mộ viên này, mí mắt tôi cũng hơi giật lên.

Khu mộ viên này của nhà họ Phùng nằm trên núi Tỵ, từ lối vào ở chân núi là một cổng chào lớn.

Đứng ở góc độ này, có thể nhìn vọng ra toàn diện mạo của ngọn núi.

Ngọn núi không cao, cũng không uốn lượn như khu bảo địa mà ban nãy tôi chọn.

Long mạch của ngọn núi Tỵ này, thuộc loại Chi long mạch.

Hơn nữa bảo địa lúc trước tôi chọn để chuyển âm trạch, thì thuộc loại Lũng long mạch.

Tất cả long mạch thế núi, đều dùng Chi Lũng để phân biệt, Chi thuộc tiểu long nơi địa thế không nhiều gợn sóng, Lũng thì là đại long của núi cao uốn lượn.

Lúc này trên long mạch lờ mờ có huyết quang vòng quanh, rõ ràng là thể hiện việc sát khí kinh động rồng!

Chúng tôi tới, sợ là muộn mất một chút...

Tôi vội vàng lên trước hai bước, Phùng Chí Vinh cũng định bước theo.

Lập tức tôi lại đứng lại, trịnh trọng nói với Phùng Chí Vinh: “Phung gia chủ, trong khu mộ viên chắc chắn đã xảy ra chuyện, ông đừng đi theo tôi, bên trong nguy hiểm.”

“Ông phái người đi xem tình hình bên chỗ Trần mù, lại đi qua viện xem chú Văn Tam tính chưa, nếu chú ấy tỉnh rồi, hỏi chú ấy mượn thanh trảm quỷ đao đưa qua đây cho tôi.”

Lúc này tôi lại phát hiện, trên mặt Phùng Chí Vinh lại có đôi chút huyết quang! Ấn đường hơi hơi lún xuống, tuy rằng không bị nứt ra, nhưng cũng đã là có tướng mặt họa huyết quang...

Con dâu ông ta không có người trấn áp, Lý Đức Hiền chắc chắn đã làm gì đó, dẫn đến việc núi Tỵ bị huyết quang bao trùm.

Khu mộ tổ này thuộc về khí vận của nhà họ Phùng, Phùng Chí Vinh chắc chắn sẽ xui xẻo.

Gia chủ như ông ta cũng sắp có họa huyết quang rồi, thì chẳng biết nhà họ Phùng có chết người không...

Tôi cắn răng, lại tiếp tục nói: “Phùng gia chủ, ông đứng đợi ở đây, cho những người khác đi làm là được, ông lại thông báo một lượt cho người nhà họ Phùng, hôm nay không được đi đâu hết, trời đã tối rồi, ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.”

Dứt lời, tôi đem cái bàn chải sắt đưa cho Phùng Chí Vinh, bảo ông ta cầm lấy phòng thân.

Phùng Chí Vinh cũng gật gật đầu: “La tiên sinh, Phùng mỗ chỉ còn biết dựa vào cậu thôi, tôi không được vào rong, cậu dẫn theo hai người giúp đỡ.”

“Phùng Bảo, Phùng Quân! Hai người đi theo La tiên sinh! Có chuyện gì hai người chắn phía trước! La tiên sinh có chuyện gì, thì hai người cũng đừng có sống về gặp tôi nữa!” Phùng Chí Vinh nghiêng đầu, nghiêm giọng nói một câu.

Lập tức có hai thủ hạ nhà họ Phùng lên trước, đi theo bên cạnh tôi.

Tôi cũng không từ chối, bên cạnh có người, chung quy cũng như có thêm đôi tay.

“Cầm theo cuốc chim với xẻng, nói không chừng sẽ còn phải đào mộ.” Nói xong, tôi liền vội vã đi vào bên trong cổng chào của khu mộ viên, bước chân gấp gáp hướng về phía ngôi mộ Bạch Hổ trộm xác.

Trời tối đến rợn người, trong khu mộ viên cũng chẳng có bất cứ thiết bị chiếu sáng nào.

Mày tôi nhíu chặt.

Kỳ thực khu mộ chưa chắc đã phải tối thui, cái người chết sợ là dương khí trong ánh mắt trời, chú không phải là ánh đèn.

Kể cả toàn bộ khu mộ viên đều sáng trưng, cũng sẽ chẳng có ảnh hưởng gì nhiều.

Mà là nếu có thể thắp đèn ở trên huyệt phong thủy, thì sẽ có thể gây được tác dụng rất tốt.

Cho dù bên cạnh có hai người đi theo, vẫn cứ có cảm giác xung quanh đều âm u, giống như đầy người đang đứng vậy.

Đặc biệt là một chút gió thổi cây cỏ, đều gây nên âm thanh xào xạc của cành cây lá rơi.

“La tiên sinh... đến rồi...”

Phùng Bảo thấp giọng nhắc tôi.

Hắn là một người đàn ông cường tráng cao khoảng một mét tám, tầm hai bảy hai tám tuổi, khuôn mặt chữ quốc, có lẫn chút vẻ hung tợn.

Phùng Quân đi bên cạnh thì gầy hơn một chút, có điều nhìn tướng mặt, huyệt thái dương gồ lên, phần mặt góc cạnh rõ ràng, là người luyện võ.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn vào chỗ phần mộ.

Vốn dĩ sau khi đào mộ lên xong, nắp quan tài bị khiêng sang một bên rồi.

Nhưng bây giờ, không những không nhìn thấy nắp quan tài, thậm chí đến đất mộ cũng bị lấp lại lần nữa!

Bên trên phần mộ nhọn nhọn, thấm máu đỏ tươi, trong không khí đều đầy mùi máu tanh.

“Đào mộ ra!” Tôi hạ giọng gọi một câu.

Phùng Bảo và Phùng Quân gan to, vung cuốc chim và xẻng lên, bắt đầu xúc đất.

Mười mấy phút sau, phần mộ lại bị đào lên lần nữa.

Mở nắp quan tài ra xong, cảnh tượng bên trong càng khiến mặt tôi lập tức biến sắc.

Bên trong quan tài, đã không còn là xác chết của con dâu Phùng Chí Vinh nữa, mà là xác của một người đàn ông khác...

Toàn thân anh ta đều chi chít vết thương, rất nhiều mối trắng đang điên cuồng gặm xác chết của anh ta.

Người đàn ông này rõ ràng tuổi tác không lớn, trông tầm hơn hai mươi tuổi.

Mặt Phùng Bảo biến sắc.

Con mắt của Phùng Quân cũng gần lồi cả ra ngoài, hắn lập cập nói một câu: “Lớn chuyện rồi... Phải nhanh chóng báo cho gia chủ, thiếu gia Lâm Minh mất rồi...” “Tại sao lại thế này... Thiếu gia Lân minh lẽ ra phải ở trong nhà chứ...”

Đồng tử mắt tôi co mạnh, lập tức hỏi: “Lâm Minh là ai? Cũng là họ hàng nhà họ Phùng?”

Sắc mặt Phùng Quân đau thương, gật gật đầu: “Chủ mẫu nhà họ Phùng chúng tôi tên là Lâm Thái Ngọc, Lâm Minh là cháu ruột của bà ấy. Gia chủ cũng rất xem trọng thiếu gia Lâm Minh, sau khi đại thiếu gia mất, bây giờ không có thiếu gia tiểu thư khác, gia chủ chắc chắn sẽ càng coi trọng thiếu gia Lâm Minh... Nhưng bây giờ...”

“Thế hai người mau thông báo đi, sau đó gọi thêm mấy người nữa vào đây, phải khiêng cái xác chết này ra ngoài.”

“CÒn bắt buộc phải tìm bộ xương cốt ban đầu của ngôi mộ này về. Đây là một mộ hai Bạch Hổ, nữ trước nam sau, đại hung đại phá. Chúng ta còn phải đem xương cốt chuyển luôn tới chỗ núi tôi chọn để chuyển mộ ngay trong đêm nay, tìm đến chỗ long khí tụ tập để trấn áp, nếu không nhà họ Phùng sẽ còn chết người nữa!

“Ngoài ra, tiện thể nói luôn với Phùng gia chủ, bao vây khu mộ viên này lại, bất cứ ai cũng không được phép vào trong!”

tôi nói rất nhanh.

Đi ra phía ngoài thông báo, cũng chỉ có một mình Phùng Quân, Phùng Bảo thì ở lại bảo vệ tôi.

Tôi cúi đầu nhìn la bàn, trong lòng càng ngày càng trầm xuống.

Kim chỉ ở trung tâm nhất, thậm chí là quay ngược theo chiều ngược chiều kim đồng hồ!

Giải thích trong phong thủy, kim quay đại biểu cho việc ác âm vào làm chủ, khí oán hận luẩn quẩn không dứt, thậm chí là đang điên cuồng sản sinh, tổn thương đến toàn gia tộc.

Còn kim ngược thì đại biểu cho việc người và tài đều bại, phong thủy sắp tan... Phong thủy tốt của cả núi Tỵ sắp hỏng hẳn.

Kim quay là bởi vì lại chết một người bị lấp vào trong huyệt Bạch Hổ trộm xác.

Kim ngược thì là xác chết của con dâu Phùng Chí Vinh, chắc chắn đã ở trong huyệt nguồn Chi vị của núi Tỵ, âm khí sát khí của nó quá nặng, ảnh hưởng đến việc tụ hội long khí của cả ngọn núi Tỵ...

Tôi vụt ngẩng đầu lên, nhìn ra phía trước, sau đó chạy lên trên núi!

Tiếng bước chân bịch bịch, cũng khiến lòng tôi vô cùng hoảng.

Phùng Bảo cũng vội đuổi theo tôi, hắn cũng có vài phần hoảng loạn bất an kêu lên: “La tiên sinh, không đợi gia chủ nữa sao?”

“Đợi thêm một phút, nhà họ Phùng sợ là sẽ thêm một chuyện, Chi Lũng long mạch, huyệt nguồn của Chi ở chỗ cao nhất, Lũng thì ở sườn núi.”

“Cái xác chết hóa hắc sát đó, chắc chắn ở trong huyệt nguồn, bắt buộc phải đào lên ngay!”

“Tôi phải đục cô ta! Nếu không nhà họ Phùng chưa đợi được đến lúc chuyển mộ đã tàn rồi...”

Tuy rằng không lớn, nhưng lên núi vẫn mất một đoạn, tôi chạy ra mấy trăm mét, mắt nhìn sắp lên đến đỉnh rồi.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc đầy u ám.

Tiếng khóc này có hơi chói tai, sao lại giống như tiếng trẻ con vậy?

Bên tai, cũng đột nhiên có một cơn gió nổi lên.

Mặt tôi vụt biến sắc.

Vụt quay đầu lại.

Một thứ đen xì giống như mèo, gần như vồ vào mặt tôi!

“La tiên sinh, cẩn thân!” Phùng Bảo quát lên một tiếng, một đấm vung lên!

Phản ứng của hắn rất nhanh, đấm cũng rất chuẩn!

Thứ đó kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi rơi xuống đất, sau đó chật vật chuồn vào trong lùm cây ở trên sườn núi.

Đồng thời cũng có tiếng khẹc khẹc vang lên.

Từ trong bụi cây, lại có một bà già nước da trắng bệch, còng lưng bước ra.

Đầu mụ đã trọc hẳn, con mắt to kì dị, giống như sắp lồi ra ngoài vậy, ánh mắt càng sâu thẳm đen xì đến rợn người...

Lông tóc toàn thân tôi đều dựng đứng lên...

Mụ già đó lại cười cười với chúng tôi.

Dưới ánh trăng mờ mờ như thế này, đừng hỏi nụ cười của mụ kinh khủng bao nhiêu, tiếng cười ghê rợn đến cỡ nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận