Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1050: TÀ ÁP CHÍNH

Thứ trấn sát phù này dùng là máu chó chu sa, hiệu quả còn xa mới bằng được máu của Âm dương tiên sinh, không cách nào dùng để trấn cái xác dữ tướng cách Thập nhị sát này, nhưng dùng để phá nhập vong trên người Liễu Dục Chú, chắc là đủ rồi!

Đổi thành người khác, tôi còn không dám trực tiếp dùng thẳng nhiều đạo phù như vậy, sợ tổn thương đến hồn của người thường.

Đối với Liễu Dục Chú, mấy tờ phù ắt hẳn không tổn thương đến hồn phách của gã được, hơn nữa tôi còn lo lắng một đạo phù ngộ nhỡ không đủ, không cách gì khiến Liễu Dục Chú tỉnh lại, vấn đề sẽ càng nghiêm trọng hơn!

Trong nháy mắt, tôi bèn lao đến trước người Liễu Dục Chú, trong lúc nhấc tay, trấn sát phù trực tiếp vỗ thẳng về phía tâm mày của gã!

Lúc này nhìn đối diện với Liễu Dục Chú, miệng gã khó nhọc phát ra mấy chữ: “Tà... không áp...”

“La... Thập Lục... chạy....”

“Trụ vững!” Tôi hạ giọng gầm lên một tiếng, tay liền định hạ xuống!

Thế nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên từ vị trí phía trên, một “vật nặng” ầm ầm rơi xuống!

Lòng tôi kinh hãi, mặt đột ngột biến sắc!

Đây không phải là vật nặng đơn giản, đây là một đống đá loạn, là trần nhà bên trên sụp rồi, rơi xuống rồi!

Trong nháy mắt, ít nhất phải mười mấy viên gạch dày nặng, trực tiếp đập thẳng lên cánh tay tôi.

Đồng thời còn có một bộ phận gạch đá đập lên trên đầu Liễu Dục Chú, tôi làm gì còn kịp dán phù, thậm chí đã không kịp suy nghĩ nữa, đột ngột nhấc chân lên, đạp một phát thật mạnh trúng ngực của Liễu Dục Chú!

Tôi phải đạp gã ra, chứ nếu không, gã phải bị thứ gạch đá này đập cho thừa sống thiếu chết.

Cùng lúc này, tôi nhanh chóng rụt cánh tay về.

Trong tiếng động ầm ầm, trước mặt tôi rất nhanh đã chất chồng một đống gạch đá cao hơn nửa mét.

Lúc này cánh tay tôi tê dại, gần như đều đã không cảm nhận được đau đớn nữa.

Mà cẳng chân phải, thì càng đau không chịu nổi, một cú đạp đó, trên chân tôi cũng bị đập tới tận mấy phát.

Ánh mắt nhanh chóng quét qua Liễu Dục Chú, lúc này Liễu Dục Chú đã đập lên trên tường.

Lòng tôi càng ớn lạnh, bởi vì không thể trùng hợp hơn, một đạp này của tôi lại trời xui đất khiến thế nào đạp Liễu Dục Chú tới chỗ vị trí cái xác chết đó, lúc này đầu của xác chết đó vừa vặn rũ lên trên bả vai của Liễu Dục Chú, cằm chống vững vàng lên trên vai gã.

Cơ thể Liễu Dục Chú run rẩy một phát, trong mắt chỉ còn lại tia tỉnh táo cuối cùng.

Gã run lên một phát thế này, dường như kéo theo cái đầu kia cũng động đậy một phát, vừa vặn nghiêng mặt qua, nhìn đối diện với Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú lúc này đầu tóc bù xù, trên trán đang rỉ máu, chỗ máu đó lướt qua má của Liễu Dục Chú, chảy lên trên bả vai, thẩm thấu tới phía dưới cằm của cái đầu xác chết đó.

Giây tiếp theo, đầu của Liễu Dục Chú rũ xuống, bất động không nhúc nhích...

Tôi chỉ cảm giác giây phút đó, không gian nhỏ hẹp này giống như một cái động băng vậy, lạnh buốt đến một mức độ đáng sợ.

Cảm giác hụt hẫng đột ngột trong lòng khiến tôi biết... Đã không còn kịp nữa rồi...

Vừa nãy dựa vào ý chí chống đỡ được, Liễu Dục Chú còn có khả năng chưa hoàn toàn bị nhập vong, bây giờ lại đã bỏ lỡ mất cơ hội rồi... Viên gạch đó làm bị thương đến đầu của Liễu Dục Chú, càng sẽ khiến gã loạn mất tâm trí.

Tôi nắm chặt nắm đấm, trừng trừng trợn to con mắt, nhưng trong lòng thì hận!

Làm sao có thể thế được, gạch đá trên đỉnh đầu lại đập xuống một cách trùng hợp như thế?!

Lẽ nào vị Âm dương tiên sinh phía dưới đó còn từng bói quẻ, tính sẵn hôm nay chúng tôi sẽ tới? Liền giống hệt như lần đó quan tài của Hà Trĩ bị mở ra vậy?

Tôi vụt ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Lúc này tôi mới phát hiện, sau khi sụp lở chỗ gạch đá đó xong, thứ chiếu rọi vào trong hóa ra là ánh sao.

Nhưng thế này cũng không bình thường á, gạch đá trước mặt tôi cũng chỉ chất đống cao nửa mét, bên trên ít nhất cũng phải dày tới mấy mét, sụp xuống dưới cũng không thể nào chỉ có tý chút gạch đá thế này...

Ngay tiếp đó, tôi lại nghe thấy âm thanh sột sột soạt soạt, là có người đang bò?!

Giây tiếp theo, tôi liền nhìn thấy hai chân của một người hạ xuống trước.

Người này, mặc Đường phục...

“Ngô Mậu!” Giọng của tôi đều không tự chủ mà run rẩy, hai mắt trợn trừng, lập tức liền đi rút gậy khóc tang ở thắt lưng!

Nếu không phải trảm quỷ đao của tôi bị để lại chỗ lối vào của lối đi đó để buộc dây thừng, tôi chắc chắn sẽ một đao trực tiếp chặt đôi Ngô Mậu luôn!

Bây giờ tay phải của tôi vẫn đang tê dại, chỉ có thể dùng tay trái giơ gậy khóc tang lên, hướng về phía thắt lưng Ngô Mậu bèn vụt một gậy qua!

Tốc độ rơi xuống của Ngô Mậu rất nhanh, ngực y đang buộc dây thừng, có chút mặt mày nhem nhuốc.

Lúc này y cũng hết sức kinh hãi: “La Thập Lục?! Chúng mày hóa ra chưa chết?!”

Một gậy này của tôi tốc độ tuy đã chậm hơn không ít, nhưng Ngô Mậu rõ ràng không hề chuẩn bị, cũng chưa phản ứng lại.

Bốp một gậy, tôi trực tiếp liền vụt lên trên ngực của y!

Ngô Mậu hét thảm một tiếng, ánh mắt lập tức trở nên nham hiểm hung hãn, hai tay của y rút ở thắt lưng một phát, rơi vào trong tay hóa ra là hai thanh kiếm ngắn có độ dài ít nhất phải bằng cẳng tay người lớn!

Hai tay gã vung một phát, trực tiếp cắt đứng nút dây thừng trên ngực, tiếp đấy bèn vụt đâm về phía ngực của tôi!

“Giỏi mày thằng La Thập Lục, giỏi mày thằng Âm dương tiên sinh của Địa tướng Kham dư, đến thế này mà mày đều không chết! Tao đích thân tiễn mày lên đường!”

Mặt tôi tím tái, trong lòng càng tức anh ách hơn, nếu không phải tay phải tôi bị thương, không cách gì dùng Đương đầu nhất bổng được, Ngô Mậu sớm đã bị tôi một gậy đánh gãy xương sườn rồi.

“Vù!” một tiếng, hai thanh kiếm đó trong nháy mắt liền đã đến ngực tôi, trong mắt của Ngô Mậu chỉ có tàn độc, làm gì còn có vẻ rúm ró sợ sệt lúc trước.

Trong chớp mắt, tôi vẫn cứ đứng yên tại chỗ, không hề tránh né.

Lúc này tôi nộ khí công tâm, cơ thể bị đá loạn đập bị thương, hành động gặp trở ngại, tránh né, ngược lại là sơ hở, chắc chắn còn phải bị thương nữa.

Kiếm, mắt nhìn liền sắp đâm xuyên ngực tôi.

Đúng vào lúc này, cái hang bị Ngô Mậu đục xuyên ở bên trên, bất ngờ lại rơi xuống một viên gạch không nhỏ, “rầm!” một phát liền đập lên trên đỉnh đầu của Ngô Mậu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận