Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 704: TÍNH SAI!

Liễu Dục Chú lúc trước người mặc đạo bào, bất cứ một đòn tấn công nào trông đều ngập tràn chính khí, càng mang vẻ nắm chắc phần thắng, có một cảm giác của cao nhân.

Liễu Dục Chú thời điểm này, gã nửa thân trên để trần, lấy máu đạo sĩ khơi mở sự sắc bén của kiếm đồng!

Lấy chính khí áp tà quái, gã đang liều mạng!

“Cái văn: Thiên viên Địa phương, luật lệnh cửu chương. Ta nay trảm bỏ, trừ đi bách ương! Cửu kiếm trừ Thiên ương, cửu kiếm trừ Địa ương, cửu kiếm trừ Quỷ ương. Trảm trừ mọi ma quỷ, quỷ quái tự tiêu vong! Trảm trừ mọi ác sự, thế tục tự an khang!”

“Ta phụng Ngọc Hoàng luật lệnh xá!”

Tay trái Liễu Dục Chú kéo dây vải, tay phải thì đẩy thật mạnh ra trước một phát!

Một dãy kiếm đồng thấm đẫm vết máu buộc trên dây vải kia, phân biệt bắn ra ngoài ba lần, mỗi một lần đều vừa vặn là chín thanh!

Viên Hóa Thiệu lúc này, đã dùng thứ mỡ bẩn màu đỏ thẫm đục ngầu đó vẽ ra một nửa đạo phù văn lên trên mặt.

Đối mặt với một chiêu liều mạng này của Liễu Dục Chú, mà Viên Hóa Thiệu lại vẫn không tránh không né.

Tốc độ của y ngược lại còn càng nhanh hơn, trong nháy mắt đã phác họa thành công đạo phù văn đó.

Sau khi phù văn hoàn thành, trên mặt Viên Hóa Thiệu, bèn nở ra một nét cười quái dị.

Y đột nhiên giang hai tay ra, có vẻ giống như đang nghênh đón loạt kiếm mà Liễu Dục Chú vung ra!

Tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề trong đó.

Trước thời điểm này, đối mặt với đòn tấn công của tôi, và cả những nguy hiểm còn lại khác, Viên Hóa Thiệu đều có tránh né, không giống như tôi, tôi kỳ thực lúc bị ép đến đường cùng, đều sẽ dựa vào mệnh số bảo hộ của Âm dương tiên sinh, đánh cược vào vận may đó để tránh khỏi bị thương.

Theo lý, dạng người giống Viên Hóa Thiệu thế này, y tự cho mình đứng trên Âm dương thuật, lẽ ra nên lợi dụng triệt để năng lực này, để càng biểu lộ sự cao thâm của y mới đúng, nhưng y lại không làm như vậy.

Cho đến tận giờ, ở trong điều kiện nguy hiểm cực độ kiểu này, ngược lại không tránh né nữa?

Lòng tôi vô cùng sợ hãi, ngược lại là cảm giác vấn đề trong đây quá lớn!

Vô cớ, tôi nghĩ đến một khả năng.

Trước đây Lý Âm Dương vi phạm giáo huấn tổ tiên của Địa tướng Kham dư, khiến mệnh số không còn bảo hộ ông ta nữa, sau khi Lý Độn Không và Hà Trĩ chết, mệnh số ngược lại bắt đầu bảo hộ cho ông ta, cho dù là nhập vong vào Trương Nhĩ mà đều có hiệu quả đó.

Viên Hóa Thiệu tuy nói rằng biết Âm dương thuật, nhưng y cũng có lúc giết người không chớp mắt, trong vô tận mệnh số trời định, y có thể che mắt người đời, có thể một tay che trời, nhưng y lại vẫn đang sống dưới bầu trời.

Loại người như y thế này, mệnh số sao có thể bảo hộ?

Đây mới là nguyên nhân y phải tránh né! Không có mệnh số bảo hộ, y không tránh né thì nhất định sẽ chết.

Lúc này y không tránh né nữa, lẽ nào chính bởi dựa vào đạo phù này, mà thay đổi gì rồi?

Hai mươi bảy thanh kiếm đồng, đã áp sát đến trước người Viên Hóa Thiệu, sắc mặt Viên Hóa Thiệu càng toát ra một vẻ hưng phấn.

“Lấy tinh khí ngũ tạng của con Lý Độn Không, gọi hồn cha Lý Âm Dương tới! Ta tự thành vật chứa!”

Tiếng sấm sét đùng đùng nổ ầm, ánh chớp càng nhấp nháy không ngừng!

Lòng tôi cực kỳ kinh hãi, Viên Hóa Thiệu hóa ra muốn Lý Âm Dương nhập vong vào y!

Không, đây không phải là nhập vong, mà là toàn bộ hồn phách của Lý Âm Dương? Hóa ra Viên Hóa Thiệu lại mang ý đồ này?

Tôi càng biết rằng, Viên Hóa Thiệu nhất định sẽ không bởi vì vậy mà bị Lý Âm Dương giết chết, y tuyệt đối còn có sự chuẩn bị khác.

Đột nhiên, kiếm đồng rơi đến trước người Viên Hóa Thiệu.

Phụp phụp phụp! Trong tiếng vang dày đặc, lại toàn bộ đều cắm lên trên người Viên Hóa Thiệu!

Gần như mỗi một thanh kiếm đều ngập vào một khúc nhỏ, máu tươi lập tức thấm đẫm thân trước của Viên Hóa Thiệu!

Sự hưng phấn trên mặt Viên Hóa Thiệu, biến thành kinh ngạc.

Y kinh ngạc, tôi cũng không hiểu.

Giây tiếp theo, tim tôi thịch mạnh một phát, tốc độ đập nhanh đến cực điểm, gần như đều sắp từ cổ họng nhảy cả ra ngoài!

“Y tính sai rồi! Lý Âm Dương không tới! Liễu đạo trưởng, nhanh, giết chết y!” Cùng lúc tôi nghĩ đến đây, trên trán toàn là gân xanh nổi gồ lên, gào lớn thành tiếng.

Tất cả những việc này, kỳ thực chẳng qua chỉ trong thời gian mấy chục giây.

Liễu Dục Chú lại lần nữa vung tay, lần này từ trên cẳng tay gã bắn ra ngoài là ba mũi tên đồng!

“Cái văn: Thiên viên Địa phương, luật lệnh cửu chương. Thượng khởi Cửu thiên, Hạ cáo Dư địa! Hôm nay trảm ác, thay trời hành đạo!”

Ngay tiếp đó, Liễu Dục Chú lại quất dây vải trong tay gã một phát, lần này thì gã là dùng chân đá.

“Một vạch Thiên Môn rộng mở! Hai vạch Địa Hộ khép kín, ba vạch Quỷ Lộ bít nghiêm, bốn vạch Nhân Đạo thông suốt!”

Tổng cộng bốn thanh kiếm đồng thau nhỏ mảnh lại lần nữa bắn bay ra ngoài, theo sát ba mũi tên đồng phía trước kia!

Sau khi làm xong động tác, Liễu Dục Chú vẫn chưa dừng lại, mà lao chúi về phía Viên hóa Thiệu, rõ ràng còn có đòn tấn công nữa.

“Giỏi ngươi tên Lý Âm Dương, ngươi không ra ngoài, giết chết chúng xong ta cũng sẽ lôi ngươi ra, đem ngươi phanh thây xé xác, ngươi không thoát được chết xong lăng trì!” Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh, Viên Hóa Thiệu hướng lên bên trên mà chửi rủa, ngay tiếp đó y cúi đầu một phát, chòng chọc nhìn Liễu Dục Chú đang lao tới.

Đột nhiên Viên Hóa Thiệu rút từ thắt lưng ra một phát.

Thứ y rút ra hóa ra cũng là một cây roi, một cây roi cốt dài mảnh!

Y vung roi lên một phát, ba mũi tên đồng, ba thanh kiếm đồng của Liễu Dục Chú gần như đồng thời bị bật ra.

“Chú Trần, đưa cháu một cây gậy khóc tang! Y không tiếp tục dùng Âm dương thuật, định đánh xáp lá cà với chúng ta, bèn là không có thuật để dùng!” Tôi vụt sải bước chạy về phía bên chỗ Trần mù.

Âm dương tiên sinh đích thực có rất nhiều thủ đoạn, từ trên người Lý Âm Dương, từ trên tay Viên Hóa Thiệu tôi đều đã nhìn thấy, vẽ phù, lợi dụng trận pháp của Ngũ hành Bát quái, thậm chí còn cả mệnh số bảo hộ bản thân, nhưng xét cho cùng, bản lĩnh lợi hại nhất của Âm dương tiên sinh vẫn là Phong thủy Kham dư.

Đúng phải đối mặt với thế tấn công liều chết của một đạo sĩ Xuất đạo thật, Viên Hóa Thiệu lại ở trong tình trạng không có mệnh số bảo hộ, mặt chính của Âm dương thuật căn bản không thể không chế được Liễu Dục Chú.

Mệnh số này nhìn như vô dụng, nhưng trên thực tế có tác dụng lớn, ở chỗ Lý Âm Dương, bất cứ đòn tấn công nào của Liễu Dục Chú gần như đều vô hiệu, nhưng Viên Hóa Thiệu thì phải cắn răng chịu đòn!

Bốp!

Cây roi cốt của Viên Hóa Thiệu quật trúng cánh tay của Liễu Dục Chú, Liễu Dục Chú căn bản không hề né tránh, mà ngược lại giật mạnh cây roi cốt một phát, thân người Viên Hóa Thiệu liền chúi nghiêng về phía trước.

Lúc này, trên người Viên Hóa Thiệu vọt ra một con hồ ly lông trắng, đây là con Gia tiên cuối cùng trên người y.

Giây phút con hồ ly lông trắng đó xuất hiện, lại đi cắn thật chặt vào cổ của Viên Hóa Thiệu, Viên Hóa Thiệu nhìn như bị Liễu Dục Chú giật qua, Liễu Dục Chú một tay thành chưởng, trực tiếp vỗ thẳng lên trên mặt của Viên Hóa Thiệu.

Viên Hóa Thiệu đột ngột ngẩng đầu lên, hai mắt y đúng thật dài hẹp giống hệt như lá cây liễu vậy, chằm chằm nhìn Liễu Dục Chú.

Động tác của Liễu Dục Chú đột ngột cứng đờ lại.

Viên Hóa Thiệu vụt chuẩn bị lùi ra sau, đồng thời nhấc chân lên đạp một cú về phía ngực Liễu Dục Chú, đồng thời rút tay một phát, cây roi cốt kia mang theo một mảng hoa máu, cánh tay của Liễu Dục Chú lập tức máu thịt bầy nhầy, roi cốt cũng bị Viên Hóa Thiệu đoạt lại.

Có điều giây tiếp theo, Liễu Dục Chú giống như đã tỉnh táo lại vậy, gã nhấc tay, lại là ba mũi tên đồng bắn về phía ngực Viên Hóa Thiệu!

Lần này chỉ là mũi tên thông thường, không thi triển thêm chú pháp, đơn thuần làm tổn thương da thịt bề ngoài của người ta.

Phụp phụp phụp, tiếng da thịt bị xé rách vang lên, ngực Viên Hóa Thiệu lần nữa dính thêm ba mũi tên!

Chỉ có điều ba mũi tên này, cũng không hoàn toàn ngập vào trong cơ thể y...
Bạn cần đăng nhập để bình luận