Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 506: Ý CỦA AI?

Bà nội đặt tượng gốm xương mèo xuống, rồi lau tay vào hai bên hông, mặt mũi tươi cười đi về phía chúng tôi.

Hà Thái Nhi và Lưu Văn Tam thì đi cất đồ đạc hành lý.

Trần mù châm điếu thuốc, lầm lũi đi vào trong gian chính ngồi xuống.

Về thôn Liễu Hà không dẫn theo ngao sói, trong thời gian Trần mù nằm viện, đã bảo người nhà họ Phùng đưa ngao sói về Triều dương trạch rồi.

Sau khi bà nội đến gần, chúng tôi nói chuyện đơn giản mấy câu.

Có điều hứng thú của bà nội đối với Từ Thi Vũ rõ ràng lớn hơn tôi nhiều.

Cứ kéo tay Từ Thi Vũ hỏi này hỏi kia mãi, còn bảo Từ Thi Vũ tối nay ở cùng phòng với bà.

Nhìn bà nội vui vẻ, lòng tôi cũng vui hơn nhiều.

Từ Thi Vũ cũng cứ che miệng cười suốt, một câu bà ơi hai câu bà ơi, gọi khiến bà nội càng cười tươi như hoa.

Tôi nói đơn giản về chuyện tôi dự định an táng bố và ông nội tôi, bà nội cũng không phản đối.

Thậm chí bà nội còn chủ động nói với tôi, trời cũng chẳng còn sớm nữa, bảo tôi về phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì cũng đợi ngày mai rồi nói.

Tiếp đấy bà lại kéo Từ Thi Vũ vào nhà trước.

Tôi vào căn phòng mà bình thường tôi ở.

Còn về Phùng Khuất thì về nhà họ Phùng để chuẩn bị trước, ngày mai sẽ lái xe đến chở quan tài.

Nằm trên giường trong phòng, tôi cũng chưa ngủ.

Thấy bà nội vui vẻ, lòng tôi vui cũng không phải giả, nhưng giờ này tôi lại hơi có chút bất an và bức bối.

Âm tiên sinh rời đi đã được một thời gian tương đối dài rồi.

Tôi đối phó Lý Đức Hiền cũng tốn nhiều ngày, xong lại nằm viện, cộng thêm ba ngày này đi sửa phong thủy của khu phố cổ.

Vậy mà Âm tiên sinh vẫn chưa về, có phải đã xảy ra việc gì bất trắc không?

Lật qua lật lãi vẫn chưa ngủ được.

Xem một hồi Táng ảnh quan sơn, nhưng tư duy vẫn không tĩnh lại được.

Tôi chuẩn bị qua phòng Thẩm Kế hỏi xem Âm tiên sinh có tin tức gì không, ít nhất thầy trò bọn họ chắc cũng có liên lạc.

Kết quả vừa lật người xuống giường, tôi liền phát hiện Thẩm Kế đang yên lặng ngồi trên chiếc ghế ở cạnh giường....

Cửa phòng khép hờ còn để một khe hở, cũng chẳng biết cô ta vào phòng từ lúc nào.

Tôi: “....” “Vẫn không thể gõ cửa được à?” Tôi ngoài việc cười khổ, thì còn có chút bất lực.

Lần trước ở khách sạn Thẩm Kế đã thế này, nửa đêm khiến tôi sợ giật cả mình.

“Táng ảnh quan sơn là bí mật không truyền ra ngoài của Kế Nương, anh cũng coi nó như báu vật, đúng không?”

Lời của Thẩm Kế, lại có chút vô duyên vô cớ.

Tôi chẳng hiểu gì, nhưng vẫn gật gật đầu nói tôi chắc chắn coi nó như báu vật.

Cô ta hơ hơ cười cười, nói: “Anh không tiếc mạng, nhưng sư tôn tôi lại phải đi mạo hiểm, còn anh những ngày này dường như cũng chẳng làm việc gì tốt đẹp cả.” “Đàn ông.” Trong mắt cô ta lại xuất hiện cái vẻ chán ghét đó. Câu nói kèm theo biểu cảm này của Thẩm Kế, tôi nghe rất rõ ràng, lập tức cũng hiểu ra.

Cô ta thế này là đang bất mãn với quan hệ giữa tôi và Từ Thi Vũ?

Nhưng có gây trở ngại gì cho việc của cô ta đâu, tôi với cô ta cũng chẳng có tiếp xúc gì mấy mà.

Tôi vốn còn định tiếp tục mở miệng, nhưng trong đầu vô cớ hiện ra cảnh tượng giấc mơ lặp lại hai lần đó.

Đột nhiên tôi cũng nhớ ra, kỳ thực lúc Thẩm Kế với tôi vừa gặp mặt, cô ta đã từng lộ ra biểu cảm chán ghét rồi.

Lần đó cũng là tôi và Từ Thi Vũ gặp mặt xong, từ thành phố Nội Dương về.

Lúc đó tôi với Thẩm Kế còn chưa được coi là quen biết.

Tư duy nhanh như chớp xẹt qua đầu óc.

Lòng tôi cũng hơi hơi trầm xuống.

Cùng lúc này, Thẩm Kế đột nhiên lại nói một câu: “Trong mấy ngày trước khi sư tôn tôi quay về, tôi sẽ theo anh không rời nửa bước, mong anh tự trọng.”

Tôi: “.....”

Nhíu mày nhìn Thẩm Kế, tôi bất lực nói: “Không rời nửa bước? Thế này không được ổn cho lắm nhỉ? Dù sao cô nam quả nữ, ở chung một phòng thì ra cái gì?”

Nhưng Thẩm Kế đã nhắm mắt lại, căn bản không thèm nói nữa.

Tôi càng bất lực hơn, đồng thời tôi cũng sợ bị hiểu nhầm á.

Lật người ngồi ở mép giường, tôi chằm chằm nhìn vào mặt Thẩm Kế, hỏi: “Vậy nói chuyện khác trước, Âm tiên sinh có liên lạc với cô không, chuyến này của ông ta, có biến cố nguy hiểm gì không?”

“Không có.” Thẩm Kế chỉ trả lời vỏn vẹn một từ.

“Không có liên lạc, hay là không có nguy hiểm?” Tôi hỏi lại lần nữa.

Sắc mặt Thẩm Kế vẫn bình thản như cũ, nói: “Bố cục phong thủy ở tình trạng đó đã không thể gây ra nguy hiểm cho sư tôn nữa, thầy chắc ba ngày nữa là sẽ lấy Thi đan về, tới lúc đó anh sẽ cần phải theo chúng tôi tới núi Kế Nương.”

Không biết tại sao, tôi với Âm tiên sinh và Thẩm Kế coi như từng cùng sống chết một lần rồi. Nhưng từ chỗ Thẩm Kế, tôi từ đầu đến cuối vẫn cảm giác giữa chúng tôi đến bạn bè cũng chẳng phải, lờ mờ còn có một thứ cảm giác sợ hãi không tả ra được.

Đặc biệt là ban nãy sau khi cảm thấy ánh mắt lời nói của cô ta đối với tôi có liên quan đến giấc mơ kia của tôi xong, thì cái cảm giác ấy liền ngày càng sâu đậm hơn.

“Thẩm Kế, cô không cần thiết phải theo tôi không rời nửa bước, tôi đã đồng ý sẽ đi với các người, thì sẽ không nuốt lời.” Tôi lại nói một câu.

Thẩm Kế khẽ nói: “Anh có từng nghe thấy câu nói thế này chưa? Miệng đàn ông, quỷ gạt người.”

Tôi đã hoàn toàn không còn gì để nói nữa, nói với Thẩm Kế phải nói là như nước đổ đầu vịt...

Hít sâu một hơi, tôi nheo nheo mắt, nói: “Tôi giúp cô bói một quẻ, thế nào?”

Nói câu này, cũng là do tôi muốn thông qua tướng quẻ để xem xem, Thẩm Kế liệu có vấn đề gì không.

Nhưng cô ta căn bản không thèm đếm xỉa đến tôi.

Bất lực, ở trong phòng tôi cũng không ngủ nổi. Bèn đứng dậy định đi ra ngoài.

Thẩm Kế mở miệng hỏi tôi định đi đâu.

Tôi trả lời qua phòng bà nội tôi nói chuyện.

Cô ta đứng dậy, hóa ra cũng có vẻ định đi theo tôi.

Tôi đứng lại ở cửa, nhíu mày nói tôi đi tìm bà nội tôi mà cô ta cũng phải đi theo bằng được à?

Thẩm Kế vẫn không trả lời tôi.

Im lặng một lát, tôi quay người về lại chỗ mép giường, cuộn chăn đệm lại, nói luôn một câu: “Vậy tôi ra gian chính nằm đất ngủ, cô chắc không cần đi theo nữa chứ? Cô ở cửa phòng cô là có thể nhìn thấy tôi.”

Trong lòng tôi tuy đã bực lên, nhưng cũng không trực tiếp nói ra.

Ngừng một lát xong, tôi lại lần nữa mở miệng nói: “Bất kể Âm tiên sinh nói gì với cô, cô cũng nên biết, tôi tuy không được coi là quân tử, nhưng cũng chẳng phải là tiểu nhân, đây cũng là đánh giá của cô về tôi, không cần phải khiến chúng ta đều khó xử.”

Thẩm Kế đột nhiên nhìn sang tôi, ánh mắt nhìn đối diện với tôi mấy giây.

Lần này, trong thần sắc của cô ta không còn kiểu chán ghét đó nữa, mà ngược lại là lờ mờ ánh lên vài phần phức tạp.

Giây tiếp theo, Thẩm Kế lại đi luôn ra khỏi phòng tôi.

Cửa khẽ bị kéo lại, rồi bị đóng chặt.

Cuối cùng, bên tai còn vang vọng một câu nói của Thẩm Kế.

“Anh cần theo chúng tôi tới núi Kế Nương, trước lúc đó, anh không được tiếp xúc với phụ nữ khác nữa, đây không chỉ là ý của sư tôn tôi, mà cũng là ý của bà ta.” Cùng với việc âm thanh này dần dần tiêu tan, trong phòng cũng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Nhưng đầu mày tôi lại nhíu chặt, buông bỏ chăn đệm trong tay ra.

Miệng Thẩm Kế đã nói ‘bà ta’. Thì chắc không phải là nói bản thân Thẩm Kế.

‘Bà ta’ này, lẽ nào là Kế Nương?

Tư duy trong đầu óc tôi ngày càng rắc rối phức tạp, cái cảm giác sợ hãi ẩn hiện ấy cũng càng ngày càng nhiều.

Nằm trên giường, trời xui đất khiến thế nào mà mò quyển sách da dê Táng ảnh quan sơn đó ra, rồi kéo áo trên người lại.

Bất thình lình nghĩ đến giấc mơ đó, Kế Nương cưới chồng ở trong mơ, sợ rằng không hề đơn giản.

Chuyến đi này, tôi còn dám dẫn theo Lưu Văn Tam và Trần mù đi không?



[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm tạ ‘Chứng nhận đại thần’ của “Bánh Chocolate của Tân Phong”, tuy là bạn ghép sai CP rồi, nhưng theo tôi thấy, mỗi một nhân vật trong bộ truyện này, đều có thể coi là nhân vật chính ở thời kỳ đó.

Con người không phải không bao giờ thay đổi, có người dừng lại ở nơi thuộc về họ, đây không phải là một chuyện xấu!

Mỗi một nhân vật, cuối cùng tôi cũng đều sẽ viết một ngoại truyện! Sẽ có một lời giải thích hoàn mỹ cho tất cả độc giả yêu thích họ!

Chương mới hôm nay kết thúc, sắp mở ra một tập mới rồi!

Tập về Kế Nương! Thẩm Kế hiên ngang oai hùng sắp tới rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận