Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 982: QUYẾT ĐOÁN

Chứ nếu không, sợ rằng bèn không còn cơ hội tóm lão nữa!

Mấy giây sau, tầm nhìn của tôi dần trở nên rõ nét.

Bởi vì tốc độ của Dương Hưng quá nhanh, dẫn đến việc dòng chảy ở hai bên đều giống như đang nhanh chóng lùi sau.

Tôi hơi nheo mắt, chòng chọc nhìn thẳng vào hắn, hắn hiện giờ quay lưng về phía tôi, một bên tay bị tôi giật lấy, đồng thời cơ thể đang nhanh chóng bơi xuống dưới.

Lúc này thứ mặc trên người hắn, hóa ra cũng là một bộ Đường phục, chỉ có điều bên trên có rất nhiều phù văn, những phù văn này nhìn một phát liền khiến người ta tim đập chân run. Tôi biết một bộ phận nhỏ, đều là phù văn dùng để dưỡng quỷ tụ âm, còn có mấy cái là phù của Âm dương tiên sinh, cũng là hung phù dùng ở hung sơn.

Tôi không hề quay đầu lại, khóe mắt miễn cưỡng có thể nhìn thấy phía sau dường như có một bóng đen đuổi theo xuống dưới, không cần nghĩ, chính là Liễu Dục Chú.

Dương Hưng hiện giờ không dừng lại, hoặc là vì kiêng dè Liễu Dục Chú ở phía sau, hoặc chính là vì ở dưới nước này, đúng thật có gì kỳ quặc?

Tôi suy nghĩ càng nhanh hơn, hơn nữa lúc này tôi đã hoàn toàn rơi vào trạng thái nín thở lặn nước.

Số lần theo Lưu Văn Tam xuống nước nhiều rồi, ít nhất trong số những người này chúng tôi, khả năng ai nhịn thở cũng đều không bằng tôi.

Một tay của tôi nhanh chóng rút gậy khóc tang ở thắt lưng ra, đập một gậy thật mạnh xuống phía dưới!

Đồng thời bàn tay đang nắm lấy cánh tay Dương Hưng của tôi cũng đột ngột dùng lực, kéo cho cơ thể tôi rớt xuống dưới một phát, tiếp cận hắn càng nhiều hơn.

Dưới sự phối hợp của hai động tác này, khoảng cách giữa tôi và Dương Hưng vừa hay được kéo gần tới trong phạm vi tấn công của gậy khóc tang.

Một gậy này tôi không nương tay tý chút nào, trực tiếp liền đập thẳng lên đỉnh đầu của Dương Hưng.

Dưới nước không có âm thanh truyền tới, nhưng gậy khóc tang lại chấn động một phát, liền giống như cơ thể cảm nhận được âm thanh vậy.

Đầu của Dương Hưng chúi ra trước một phát, rõ ràng bị tôi đánh cho trở tay không kịp, nhưng hắn lại không hề bị một gậy này của tôi lấy mạng, trong nháy mắt, tốc độ của hắn ngược lại trở nên càng nhanh hơn.

Phía dưới đã là một vạt bóng đen, mắt nhìn liền sắp bị Dương Hưng đưa tới phần đáy của đầm nước!

Phần đáy của đầm nước này, lướt mắt nhìn qua đều là đá loạn lởm chởm, nhưng nhìn kỹ một cái, trong đám đá loạn có chín cái chày đá, phân biệt bày thành hình dạng Cửu tinh liên châu, cái chày đá của sao Văn Khúc là lớn nhất, hơn nữa cái chày đá này, hóa ra còn đang phản quang.

Loáng thoáng, trong đầm nước dường như có một cột sáng, từ trên xuống dưới, vừa vặn chiếu rọi lên trên chiếc chày đá ở vị trí sao Văn Khúc.

Dương Hưng, chính là đang lại gần cái chày đá đó!

Tốc độ của hắn, lại lần nữa lại tăng nhanh như bộc phát vậy, trong nháy mắt, hắn liền đã hạ lên trên cái chày đá.

Ngay tiếp đó, cánh tay hắn dùng sức giật mạnh xuống dưới một phát.

Một cú xoay người, tay phải của hắn thành chưởng, trực tiếp túm thẳng về phía mặt tôi.

Tôi lập tức liền buông cánh tay hắn ra, đồng thời hai chân đạp ra trước một phát.

Trực tiếp liền tránh luôn khỏi bàn tay phải của hắn, tôi còn càng đạp về phía trước ngực hắn, cả người mượn lực bơi ra phía sau một khoảng cách không xa.

Hắn thì cứng đờ, lạnh lẽo giống như một tảng đá vậy, đạp khiến hai chân tôi đều đau âm ỉ.

Trên khuôn mặt này của hắn, phủ đầy đường vân màu đen kỳ dị, giống như phù văn, lại không phải là phù văn.

Hai mắt hắn hung tàn quái dị, toát ra sát khí âm u lạnh lẽo.

Tôi cực lực ổn định lại thân người, một tay vẫn cứ nắm chặt lấy gậy khóc tang, tay còn lại thì nhanh chóng móc lấy Bút Địa Chi ra, chờ thời cơ chuẩn bị tấn tông Dương Hưng!

Trước đây lúc ở giữa đường, tôi liền biết Liễu Dục Chú đã quay về rồi, đạo sĩ không mấy khi xuống nước, thì không trụ nổi.

Lúc này tôi cực lực khiến bản thân giữ bình tĩnh, trấn tĩnh, cố hết sức giảm thiểu tiêu hao, có thể trụ được thêm lúc nào hay lúc ấy.

Tôi phải tiếp tục giao đấu thêm với Dương Hưng vài lần, nếu không có cách gì đối phó với hắn, thì vẫn phải lên bờ mới được.

Trước thời điểm này, phải khiến Dương Hưng nóng máu, tâm trí hắn kém xa so với tôi, chỉ cần nóng máu lên, cộng thêm với tình trạng này hiện giờ, chắc chắn sẽ đuổi theo tôi ra khỏi nước.

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên sau lưng truyền lại một cảm giác áp lực, dường như có một bóng đen đang tiếp cận!

Mặt tôi đột ngột biến sắc, vụt quay đầu lại, gậy khóc tang không chút do dự liền bổ xuống!

Quay đầu một phát thế này, kẻ tôi nhìn thấy không phải ai khác, hiển nhiên chính là Trương Nhĩ!

Trương Nhĩ lúc này mặt mày nanh ác, hai mắt lão trợn tròn, giống như sắp rỉ ra máu tươi vậy.

Nửa dưới khuôn mặt thì không nhìn thấy, bởi vì ở đó đang đeo một cái mặt nạ dưỡng khí, trên người lão hóa ra còn có bình dưỡng khí.

Lòng tôi càng lạnh ngắt, Trương Nhĩ quả nhiên chuẩn bị chu toàn, đồ lặn nước sợ rằng đều ở phía dưới tấm ván gỗ vừa nãy đó.

Hơn nữa trong tay Trương Nhĩ, còn có một thanh kiếm đồng, chỉ có điều đầu nhọn của thanh kiếm đồng này từng gãy mất một khúc...

Nửa khúc còn lại thông qua mài dũa, cho dù là chỗ gãy cũng vô cùng sắc nhọn!

Lão một kiếm đâm về phía tôi!

Tôi lúc này mới biết lão tại sao có thể không lên bờ, có bình dưỡng khí, lão đương nhiên có thể liên tục kéo dài thời gian.

Có điều hiện giờ tôi cũng biết rõ, tại sao lão có thể mạo hiểm trực tiếp tới áp sát người tôi.

Chỉ một mình tôi xuống nước, bọn lão hai người đối phó với một mình tôi, lão đương nhiên không nhịn nổi!

Tôi muốn khiến Dương Hưng ra khỏi mặt nước, Trương Nhĩ cũng không muốn tôi tiếp tục lên bờ!

Tôi mấp máy môi, dùng ngôn ngữ môi nói ra hai chữ chú Trương.

Hơn nữa tôi không hề tránh thanh kiếm đồng này của lão, mà vẫn một gậy bổ về phía bả vai lão!

Trong lúc hành động, tôi càng vô cùng cảnh giác Dương Hưng ở phía dưới.

Trương Nhĩ cách cơ thể tôi rất gần, một gậy vừa vặn có thể đánh trúng.

Giây tiếp theo, ánh mắt lão đột nhiên trở nên quái dị, giống như giễu cợt, cũng như đang cảm thán.

Mặt tôi không biến sắc, nhưng tôi biết nguyên do ánh mắt đó của lão.

Chẳng phải chính bởi vì tôi không bổ xuống đầu của lão sao?

Kiếm đồng trong tay lão, tốc độ càng nhanh hơn!

Một gậy này của tôi, bổ thật mạnh trúng bả vai của lão, bả vai lão nhanh chóng sụt xuống dưới một phát.

Động tác của tôi chưa dừng lại, ngay tiếp đó lại gẩy bả vai lão một phát.

Thứ tôi gẩy trúng, vừa hay là dây đeo của cái bình dưỡng khí đó.

Kiếm của Trương Nhĩ ngắn, tốc độ không nhanh bằng tôi, mắt nhìn bèn sắp đâm trúng ngực tôi, nửa thân dưới của tôi thay đổi động tác, chân phải đạp mạnh một phát về phía trước ngực Trương Nhĩ!

Ở dưới nước, động tác và thân thủ của Trương Nhĩ hoàn toàn không so được với tôi, thậm chí theo tôi thấy, lão căn bản là chậm chạp và vô lực!

Một cú này xuống, Trương Nhĩ bị tôi đạp ra ngoài tận mấy mét, đồng thời gậy khóc tang của tôi cũng gẩy bình dưỡng khí, lẫn cả mặt nạ dưỡng khí của lão xuống!

Sắc mặt Trương Nhĩ tối sầm hung hãn đến cực điểm.

Lão hơi nheo mắt lại, nhưng lại nhanh chóng bơi về phía trên mặt nước.

Nguyên nhân vừa nãy tôi không ra sát chiêu với lão, cũng chính là bởi đã đưa ra quyết định này!

Nếu như ra sát chiêu, Trương Nhĩ chưa chắc đã không có chiêu dự phòng, chứ không lão sẽ không tùy tiện tiếp cận tôi như thế, tôi đổi chiêu một phát, lần này liền chiếm thế thượng phong tuyệt đối!

Tôi nhanh chóng đeo mặt nạ dưỡng khí vào, đem bình dưỡng khí cõng lên trên lưng.

Trong thời gian này, Dương Hưng đã lao về phía tôi rồi.

Tôi nhanh chóng quay đầu, lật tay quật một phát, một gậy vừa vặn đập trúng mặt hắn, hai cánh tay hắn trực tiếp móc thẳng về phía tôi!

Tôi hít mạnh một hơi dưỡng khí, cả người dường như đều linh hoạt hơn không ít, ở trong nước vụt ngửa một phát ra sau, hai cánh tay móc về phía ngực tôi của Dương Hưng, trực tiếp móc hụt.

Ngược lại còn bị tôi đập cho một gậy, cả cơ thể hắn đều bị đập cho chìm xuống chút ít.

Hơn nữa qua hai lần giao đấu này, tôi đã nhìn ra được, Dương Hưng ở dưới nước cũng bị áp chế, không mạnh đến mức độ khó có thể đối phó.

Tôi nhanh chóng đồng thời thu Bút Địa Chi và gậy khóc tang về.

Giây tiếp theo, tôi đã là một tay cầm Dương Công Bàn, một tay cầm cái chai đựng máu gà và lông đuôi gà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận