Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1030: TỬ MÔN HOẶC CÓ BIẾN

Tôi không trả lời Ngô Mậu, tiếp tục nhấc chân đi lên trước.

Tôi đương nhiên biết không được nán lại lâu, đối với nguy hiểm ở đây, tôi phải biết rõ hơn quá nhiều so với Ngô Mậu.

Tôi vạn phần cẩn thận nhích bước lên trước, đồng thời thận trọng nhắc nhở ngao sói, bảo nó mức độ động tác đừng quá lớn, không được để hạt cát dính lên người.

Kỳ thực lúc tới đây, cách lối ra bên ngoài đã chẳng còn xa nữa.

Lại tiếp tục đi quay về, chắc sẽ không xuất hiện thêm nguy hiểm gì nữa.

Nhưng xuất phát từ sự cảnh giác và không tin tưởng đối với Ngô Mậu, tôi vẫn cứ rất chú ý thận trọng.

Một trăm mét cuối cùng này, cuối cùng vẫn cứ tốn mất mười mấy phút đồng hồ.

Đợi lúc chúng tôi chui ra khỏi hố huyệt rộng hơn một mét bên trên, lại lần nữa quay lại mặt đất, bên ngoài trời hóa ra đã tối rồi.

Gió đêm man mác, ánh trăng lạnh lẽo, tứ bề hoang vắng âm u.

Liễu Dục Chú đứng bên cạnh miệng hang, bên cạnh gã đang để dây thừng chất thành đống.

Tôi tỉ mỉ kiểm tra chân mình một lượt, Ngô Mậu sau khi ra ngoài cũng làm như vậy.

Còn về ngao sói, thì hơi chạy ra ngoài một chút, dùng sức vẩy vẩy lông mình.

Trong ánh mắt ác liệt của Liễu Dục Chú ánh lên vẻ dò hỏi, nhưng không hề mở miệng trước.

Tôi cũng không lập tức nói chuyện với Liễu Dục Chú, mà nhìn sang Ngô Mậu, giơ tay lên đòi: “Ngô tiên sinh, đưa tôi.”

“Chuyện này... La tiên sinh, đưa gì cho cậu...” Ngô Mậu rõ ràng hiểu rõ nhưng vẫn cứ giả vờ không biết.

“...” Tôi nhíu mày: “Đồng tiền đồng đó.”

“Ừm... La tiên sinh, chỉ là một đồng tiền đồng thôi mà... không cần thiết nhỉ? Cậu không thiếu...” Ngô Mậu gãi gãi đầu.

“Không phải chỉ là tiền đồng mà thôi, cũng không phải không cần thiết, chúng ta ít nhất hiện giờ, không được đem theo bất cứ thứ gì rời đi, vứt lại xuống dưới.” Tôi trầm giọng quát lên.

Ngô Mậu mò mẫm trên người cả nửa ngày, cuối cùng y đến cả găng tay tiên xám đều tháo xuống, đến cả túi quần áo cũng rũ rũ.

Y rõ ràng có chút ngẩn người, sau đó mới mất tự nhiên nói: “Mất rồi... Chắc là lúc lên trên rơi mất rồi... Một đồng tiền đồng, tôi đúng thật không để ý mấy, vừa nãy có chút căng thẳng...” Mặt tôi khó coi nhìn sang Ngô Mậu.

Y vẫn cứ đang giảng hòa với tôi, chung quy chính là bảo tôi đừng nghi ngờ y, y khẳng định không giấu trên người, đúng thật nghiêm trọng như vậy, y cũng không dám giấu, đích thực là vừa nãy rơi ở bên trong lối đi rồi.

Hơn nữa rơi ra ngoài thế này, với chủ động vứt ra, chẳng phải đều không khác gì mấy sao?

Nói đến sau cùng, thần sắc của Ngô Mậu càng nghiêm túc hơn, nói nếu như tôi không tin tưởng y, lúc này y có thể cởi sạch sẽ cho tôi soát người.

“...” Tôi không tiếp tục nói thêm gì khác, đương nhiên cũng không bảo Ngô Mậu cởi quần áo.

Liễu Dục Chú nhíu mày hỏi chúng tôi đang nói chuyện gì.

Chưa đợi tôi mở miệng, Ngô Mậu đã dùng tốc độ cực nhanh đem chuyện vừa nãy ra kể một lượt, y được cái nói rất thành thực, đem cả chuyện y làm cũng kể ra, không giấu giếm gì hết.

Đương nhiên, y chỉ có thể kể chuyện nhìn thấy tôi, chứ không biết được chuyện tôi gặp phải.

Đợi Ngô Mậu kể hết xong, tôi cũng trần thuật một lượt phát hiện ở phía dưới, bao gồm Tưởng Bàn cuối cùng vào trong mộ đạo trời sinh.

Liễu Dục Chú không hề truy cứu chuyện của Ngô Mậu, gã có vẻ nghĩ ngợi, đột nhiên nói: “Thế này xem ra, phía dưới lối đi này, kỳ thực không đi đến bất cứ nơi nào, không cách gì vào trong giếng vàng trung tâm của Kim thần Thất sát, trên thực tế là một lối đi giả, ngược lại là thông đến một chỗ mộ đạo trời sinh.”

Tôi trầm mặc một lát, gật gật đầu nói: “Không sai, hơn nữa người xây dựng chỗ này, còn tạo ra một cạm bẫy ở vị trí tiếp nối giữa hai mộ đạo, người vào trong mộ đạo trời sinh, sẽ bị giam chết, không biết người đưa Tưởng Bàn ra ngoài là người nào, mà ở bên dưới lối đi phía dưới kia, lại đều có bản lĩnh lớn như thế, đục xuyên vách đá.”

“Tôi có thể.” Liễu Dục Chú giọng điệu bình thản.

Tôi: “.....”

Ngừng lại một chút, Liễu Dục Chú lại tiếp tục hỏi: “Vậy bây giờ, nên đi thế nào?”

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Di ngôn Tưởng Bàn để lại, có một đoạn nói: Ta sâu vào lòng đất hoặc tới nhiều chục trượng, nhìn như Sinh môn, nhưng Sinh môn xa cách vô tận, trực giác mách bảo, hoặc giả Sinh môn không đường sống. Lại đi ba mươi trượng, nếu không thu hoạch, bèn quay về vào Tử môn.”

“Tôi cảm giác, ngày đó ông ta chắc đã bói ra gì đó rồi, chỉ là quá bướng bỉnh, còn cả do lòng hiếu kỳ tác quái...”

Lúc này, Ngô Mậu lại tỏ vẻ không hiểu, y lẩm bẩm nói: “Nhưng thế cũng không thể qua Tử môn á, cái chỗ Tử môn này, chắc chắn phải dữ hơn chỗ Kinh môn kia? Lẽ nào còn có trong nguy hiểm cầu phú quý gì đó nữa?”

Tôi nhất thời không trả lời Ngô Mậu, mà đang cúi đầu nghĩ ngợi.

Theo lý mà nói, Tử môn đích thực là nơi không tốt lành và xui rủi nhất trong ba đại Hung môn.

Chỉ hợp treo cổ đưa tang, sát phạt chiến tranh, sát sinh săn bắn.

Tử môn trong phần mộ của táng địa, càng là nơi Tử khí quanh quẩn.

Đi Tử môn, lấy đâu ra trong nguy hiểm cầu phú quý gì, chính là vào thẳng Tử địa...

Có điều đột nhiên, tôi lại nghĩ đến một khả năng.

Tôi vụt ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Dục Chú, lẩm bẩm nói: “Từ cổ vương hầu khanh tướng hoặc là đại Phong thủy tiên sinh, sau khi xây dựng phần mộ của mình xong, nhất định đều sẽ vì bảo vệ bí mật, giữ tất cả thầy thợ lại, tôi nghĩ, trong Phị Phát Quỷ, phần mộ của Khâu Xử Đạo cũng như vậy nhỉ?”

Liễu Dục Chú nhíu mày, nói: “Tiên đạo không ham giết chóc, kể cả có người trong tộc lưu lại, cũng là cam tâm tình nguyện.”

Tôi lắc lắc đầu, nói từng câu từng chữ một: “Đất Kim thần Thất sát to lớn như vậy, thầy thợ sẽ không ít, Tử môn chắc là điểm cuối cùng của tử khí.”

“Người thiết kế chỗ này, chắc chắn sẽ đưa những thầy thợ đó, toàn bộ đều giam qua Tử môn, khiến bọn họ mất mạng. Chỗ người chết nhiều nhất, hoặc giả sẽ có biến số! Những thầy thợ đó, tuyệt đối sẽ không cam tâm cứ thế mà chết.”

“Đây sợ rằng là biến số duy nhất của nơi này rồi...”

[Tác giả có lời muốn nói]

Tôi đang tích bản thảo... Ngày mai thêm chương, chương mới hôm nay kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận