Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 108: MÈO TRỘM XƯƠNG



Mã Bảo Trung nói tôi là âm sanh tử.

Âm sanh tử dưới con mắt người bình thường, thì không phải là người! Mà là đứa con do quỷ sinh ra, cũng là quỷ!

Đương nhiên, bản thân tôi không thấy thế, Lưu Văn Tam với Trần mù, và những người quen biết tôi, cũng chẳng nghĩ như vậy.

Chỉ là ý nghĩa trong lời nói của Mã Bảo Trung, thì là ý đấy!

Cố Nhược Lâm đã sắp không chạy nổi nữa.

Nghĩ rõ những điều này xong, tôi bèn nhét luôn cái vali vào tay cô ta, sau đó gầm khẽ một câu: “Nhược Lâm, em chạy về phía nhà chú Văn Tam! Đám chó này đều đuổi theo tôi! Tôi dụ chúng nó đi chỗ khác đã!”

Cố Nhược Lâm sợ hãi không biết làm sao, gào lên như sắp khóc: “Anh dụ chúng nó đi kiểu gì, đám chó này có thể cắn chết người đấy!”

Tôi nhe răng ra cười, nói một câu: “Sông Dương cũng không khiến tôi chết chìm được, mấy con chó này làm gì dám cắn tôi thật, tôi có cách, em cứ chạy trước là chuẩn rồi!”

Nói xong, vừa đúng lúc chúng tôi chạy tới một ngã rẽ, tôi vụt xoay đầu, rẽ vào trong ngã rẽ kia rồi chạy thục mạng!

Quả nhiên đúng như những gì tôi nghĩ!

Cái đám chó điên đấy không thèm đoái hoài gì tới Cố Nhược Lâm, cứ thế đuổi theo tôi!

Tôi nghe thấy tiếng hét hoảng hốt của Cố Nhược Lâm!

Chỉ còn lại một mình, tôi chạy càng nhanh hơn mấy phần!

Nhưng cũng chỉ cố thêm tầm ba phút nữa là tôi kiệt sức rồi...

Dừng lại dựa vào một gốc cây bên đường, tôi cảm giác phổi như sắp nổ tung ra.

Cấu chặt lấy lớp vỏ cây, trơ mắt ra nhìn đám chó điên đó vây lấy tôi.

Từng đôi từng đôi mắt chó đỏ đến kinh người.

Tôi chắc chắn cũng không có chuyện đứng yên chờ chết, trợn trừng mắt nhìn chúng, gầm lên một câu.

“Địt! Chúng mày con nào dám lên! Con nào lên, bố mày đục con đấy!”

Gầm xong, tôi mò cái đinh sắt dài cất trong ngực áo ra!

Lúc này tôi cũng chẳng quản nhiều được nữa, tay đập hai phát lên thân cây, tháo dây buộc ra, lập tức thạch cao rơi đầy đất!

Tay phải cầm búa, tay trái nắm đinh sắt.

Trong lòng tôi cũng rất bức bối, bị một đàn chó dồn đến đường cùng?

Nhưng mà cũng phải nói... Bao nhiêu chó điên như thế... thì đáng sợ hơn quỷ nhiều, quỷ còn có thể liều một phen, chứ đám chó chết này mà xông lên hết, tôi cũng chẳng biết là mình chống đỡ nổi một phút hay hai phút...

Con chó vàng ban nãy bị tôi đập trúng lảo đảo chui lên trên đầu, nó sủa gắt mấy tiếng, rồi lao thẳng vào người tôi!

Lúc này tôi cũng điên lên, hướng thẳng cái đinh sắt vào đầu nó rồi đập mạnh một phát!

Coong!

Phát này, đinh sắt lại không đâm vào được!

Con chó vàng rú lên một tiếng, ngược lại bị tôi đâm dính con mắt, nó như phát cuồng lên lao vào tôi mà cắn.

Tôi cũng khùng lên, lại đập một búa lên thắt lưng nó.

Lúc này nó mới rú lên thảm thiết rồi bỏ chạy.

Những con chó khác như bị kích động tính hung hãn, cũng đều nhe răng nhe lợi định lao vào người tôi.

Người tôi lạnh hẳn luôn.

Đúng vào lúc này, đột nhiên sau lưng vọng lại mấy tiếng chửi bới.

Tiếp đấy là một bóng người từ trong sân huơ huơ cái cuốc chạy ra, chỉ nghe phụp một tiếng, lập tức máu me tung tóe, mấy con chó rú lên lùi lại, trên mặt đất toàn là máu chó!

Tiếp đó lại có hai người dân thôn trung niên chạy ra khỏi cổng.

Đèn pin chiếu loạn xạ, trên tay bọn họ cũng cầm nào xẻng, nào dao bổ củi các loại.

Tôi lập tức nhận ra.

Người đang huơ cái cuốc, chẳng phải là ông cụ Vương đó sao?

Ông cụ Vương thở hồng hộc, đứng dựa vào cán cuốc, giọng nói to đến kinh người.

“Đêm hôm thế này, đều không đóng cổng à!? Thả bao nhiêu chó ra thế này, định hại chết người à?”

Hai người dân thôn trung niên kia cũng vừa chửi vừa đánh chó, chém chó.

Đại bộ phận đám chó đều bị thương rú lên bỏ chạy, còn có mười mấy con thì ngã lăn luôn ra trong vũng máu, hoặc là cổ bị chặt đứt một nửa, hoặc là bụng bị chém rách, máu chảy đầy đất!

Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, cũng quá đột ngột, khiến tim tôi suýt thì nhảy ra khỏi cổ.

Người nhũn ra cái, rồi dựa lên gốc cây.

Ông cụ Vương lúc này mới thở dốc quay người lại, lấy cuốc làm gậy chống.

Ông ta nghi hoặc nhìn tôi, giọng nói vẫn to phát kinh.

“La âm bà, cậu làm gì mà nửa đêm chạy ra ngoài, kinh động bao nhiêu con súc sinh lông lá này thế hả!?”

Tôi cười khổ: “Chuyện này kể ra dài dòng lắm, cụ Vương, may nhờ có cụ cứu mạng cháu...”

Ông cụ Vương hình như vẫn chẳng nghe rõ ràng, nghi hoặc á lên một tiếng, rồi lại nói: “La âm bà cậu nói gì? Cậu đã bị đớp cho hai phát, phải nhanh đi gọi người đến cứu hả? Bị đớp vào chỗ nào?”

Hai người dân thôn trung niên kia cũng hoảng lên, vội vàng vây lại, hỏi tôi bị cắn vào đâu, phải nhanh vào thành phố đi tiêm phòng dại, chứ không mà bị lây bệnh, là mất mạng như chơi!

Tôi: “...”

“Cụ Vương! Cụ nghe nhầm rồi! Cháu nói là cảm ơn cụ đã cứu mạng cháu!” Tôi gần như ghé vào tai ông cụ Vương mà hét.

Ông ta lúc này mới gật gật đầu, nói to trả lời tôi: “Không! Không cần phải khách sáo thế!”

Hai người dân thôn kia cũng đưa mắt nhìn nhau.

Lúc này tôi cũng lo sẽ phát sinh chuyện gì khác, chẳng biết Cố Nhược Lâm đã về đến nhà chưa?

Cũng vào lúc này, điện thoại của tôi bất chợt reo lên, tôi căng người, vội vàng mò lấy điện thoại ra.

Người gọi đến, chẳng phải là Cố Nhược Lâm sao?

Hơn nữa không chỉ có mỗi một cuộc gọi, Cố Nhược Lâm đã gọi cho tôi những hai cuộc rồi!

Tôi vội vàng nhận cuộc gọi.

Đầu bên kia là giọng nói còn lẫn tiếng khóc của Cố Nhược Lâm: “Anh Thập Lục, cuối cùng thì anh cũng nghe máy, anh đang ở đâu, có làm sao không?”

Tôi thở mạnh mấy hơi, nói tôi không sao, hỏi cô ta đã về đến nơi chưa.

Cố Nhược Lâm lúc này mới ngừng khóc, cô ta nói sau khi tôi dụ đám chó kia đi xong, thì chẳng còn con chó nào đuổi theo cô ta nữa, cô ta liền vội vàng quay về nhà gọi Lưu tiên sinh ra giúp.

Sau đó liền gọi cho tôi để xác nhận tình hình...

Lập tức tảng đá đè trong lòng tôi coi như rơi xuống đất.

Thế nhưng đúng vào lúc này, Cố Nhược Lâm bất chợt lại hét lên một tiếng.

Tôi giật mình, vội hỏi cô ta làm sao thế.

Cố Nhược Lâm vô cùng hoảng loạn nói: “Anh Thập Lục, thế anh mau về đi, phòng anh có bao nhiêu mèo chạy ra... mấy con mèo này trông ghê quá, lại còn cắp theo bao nhiêu đồ chạy đi nữa...”

Lúc đó người tôi nổi đầy da gà, cũng hoảng không chịu được.

Mèo cắp đồ của tôi bỏ chạy ra ngoài, chúng nó cắp những cái gì vậy?

Giây tiếp theo, đầu bên kia điện thoại chợt vang lên tiếng chửi đổng của Lưu Văn Tam, sau khi chửi bậy mấy câu, lão rõ ràng là hét vào điện thoại: “Thập Lục! Mày về nhà nhanh! Lũ mèo tạp chủng này, cắp hết mấy món đồ nghề đỡ âm linh của mày ra rồi!”

“Mẹ kiếp, còn có một con mèo đen to bụng, cắp cái tượng gốm xương mèo của mày đi rồi!”

Điện thoại tạch một phát bị cúp máy.

Tôi cảm giác da đầu tê rần đi, từng đợt mồ hôi lạnh túa đầy sống lưng.

“Cụ Vương, cụ cứ vào nhà nghỉ đi.”

“Hai chú, có thể đưa cháu đi một đoạn được không? Cháu phải về nhà chú Văn Tam ngay, sợ đi đường mấy con chó kia lại xông ra tính sổ với cháu.”

Lúc này trong lòng tôi cũng hoảng bỏ mẹ, chẳng có cách nào mà cười nói tử tế được.

Hai người dân thôn kia đưa mắt nhìn nhau một cái, gật gật đầu, nói tôi đừng có hoảng, hai người họ đi cùng với tôi, mấy con chó kia còn dám xông đến, thì thôn sẽ ăn thịt chó hầm nguyên một tuần luôn.

Tôi gấp rút bước đi, nhưng vì lúc nãy chạy nhanh quá, nên giờ tôi đi được vài bước là đành phải dừng lại thở dốc.

Hơn nữa ban nãy tôi chạy theo hướng ngược lại, nên giờ gần như là tôi ở tận rìa phía đông của thôn, còn nhà Lưu Văn Tam thì ở phía tây thôn.

Phải mất tận gần mười phút, mới về đến cổng nhà Lưu Văn Tam.

Lúc này Lưu Văn Tam ở trong sân hút thuốc, dưới đất vứt cả đống đầu lọc.

Hà Thái Nhi sắc mặt cũng rất khó coi.

Còn Cố Nhược Lâm, thì nét mặt hoảng hốt bất an, và còn đầy vẻ lo lắng.

Tôi đi vào trong sân, bọn họ đều nhìn lại, Cố Nhược Lâm chạy đến bên cạnh tôi, cô ta nắm một phát lấy tay tôi, sốt ruột nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân.

“Anh Thập Lục, anh không bị cắn chứ?”

Tôi gượng cười, nói mình không sao.

Tiếp đó lại quay ra cảm ơn hai ông chú dân thôn.

Hai người họ cũng cung kính chào hỏi Lưu Văn Tam, cũng chẳng ở lại lâu mà vội vàng rời đi.

Lưu Văn Tam vứt bỏ đầu lọc thuốc, lão nhíu chặt đầu mày nhìn tôi, nói: “Thập Lục, rốt cuộc là thế nào, sao Mã Bảo Trung lại mò đến thế?”

Rất rõ ràng, Cố Nhược Lâm chắc chắn đã kể hết chuyện ban nãy cho Lưu Văn Tam.

Tôi gượng cười một cái, nói: “Cháu cũng chẳng biết... Lần trước gã bám lấy cháu xong chẳng nói là, sẽ còn quay lại tìm cháu sao?”

Đầu mày Lưu Văn Tam vẫn cứ nhíu lại thành một chữ xuyên.

Hà Thái Nhi cũng mở mồm, bà ta thở dài một tiếng, nói: “Thập Lục, thôi mày cứ đi vào kiểm tra xem rốt cục là bị mất những thứ gì... Ban nãy bọn dì nhìn thấy bị mèo cắp đi khá nhiều thứ, đến cái áo mày mặc để đỡ âm linh cũng bị cắp đi mất rồi...”

Tôi nghe mà trong lòng khó chịu.

Những món đồ này, không chỉ là đồ nghề đỡ âm linh của tôi, tuy rằng tôi đã thuộc lòng Âm sinh cửu thuật, đều có thể làm lại được.

Nhưng dù gì đó cũng là những thứ bà nội truyền lại cho tôi mà!

Thế mà lại bị bọn mèo tạp chủng đó phung phí hết rồi, thế thì tôi phải nói thế nào với bà nội đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận