Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 959: TRỢ GIÚP

Lúc nghĩ đến đây, tôi rất không xác định, bởi vì mệnh số của Âm dương tiên sinh cực khó bị nhập vong.

Tôi chủ động đi cõng xác, cũng chưa chắc có thể thành công, ngoài ra bèn là Hà Trĩ chưa chắc sẽ rời khỏi Viên thị Âm dương trạch.

Việc này quá đỗi mong manh, hơn nữa nếu như vậy, thì liền đem toàn bộ hy vọng đều đặt lên trên người Hà Trĩ, nhân tố không xác định quá lớn rồi.

Tôi đứng ở ngoài cổng khu nhà vừa suy nghĩ vừa đợi Phùng Bảo.

Rất nhanh một chiếc SUV màu đen đã lái đến trước Viên thị Âm dương trạch, phía sau đi theo một chiếc xe cứu thương.

Hai chiếc xe gần như đồng thời mở cửa, Phùng Bảo nhanh chân chạy tới trước mặt tôi.

Nhân viên y tế trên xe cứu thương cũng nhanh chóng chạy tới, bọn họ chú ý cẩn thận khiêng gã đàn ông lên cáng.

Rõ ràng lúc mấy nữ y tá nhìn thấy gã đàn ông đó, đều lộ ra biểu cảm căng thẳng và khiếp sợ.

Dù sao một thanh trảm quỷ đao lớn như vậy, còn cả tình trạng vết thương bị đốt cháy của gã đàn ông, đều rất khó khiến bọn họ không nghĩ nhiều.

Bác sĩ thì biểu hiện rất trấn tĩnh, lên tiếng chào hỏi với tôi, gọi một tiếng La tiên sinh.

Sau đó mới bắt đầu chỉ huy y tá vừa xử lý cấp cứu vừa khiêng cáng lên trên xe cứu thương.

Tôi hơi có chút ngạc nhiên, Phùng Bảo lập tức bảo với tôi, lúc hắn gọi xe cứu thương lo sẽ có vấn đề, vậy nên cũng gọi điện cho Trâu Vi Dân.

Trâu Vi Dân đã liên lạc với bệnh viện rồi, bệnh viện sẽ toàn lực phối hợp với chúng tôi cứu chữa bệnh nhân.

Tôi đột nhiên nhớ ra, vừa nãy liên tục sốt ruột bảo Phùng Bảo sắp xếp xe cứu thương tới cứu người, còn chưa kịp sắp xếp người đi đón Trần mù

Trần mù không có mặt, áo máu bèn không tiện cởi ra, đồng thời trảm quỷ đao cũng không được rút.

Rút trảm quỷ đao trước, lập tức người liền sẽ bị trúng vong, cởi áo máu trước, lại khả năng sẽ lấy mạng gã đàn ông đó.

Tôi nói với Phùng Bảo tôi theo xe cứu thương qua bệnh viện trước, bảo hắn lập tức qua khu phố cổ đón Trần mù tới bệnh viện tập hợp với tôi.

Phùng Bảo không hề hỏi thêm, lái xe trực tiếp qua phố cổ luôn.

Tôi thì theo xe cứu thương, qua bệnh viện.

Tôi liên tục ở cạnh trợ giúp bác sĩ, nhân viên y tế theo yêu cầu của tôi, trong quá trình cấp cứu, không rút trảm quỷ đao ra, cũng không cắt bỏ cái áo máu đó.

Trải qua một loạt các biện pháp cấp cứu, bác sĩ bảo với tôi dấu hiệu sinh tồn của gã đàn ông này đã ổn định lại, tạm thời không còn nguy hiểm tính mạng, tôi mới hơi thở phào một tiếng.

Phùng Bảo không tiêu tốn thời gian quá dài, khoảng chừng hai mươi phút sau khi chúng tôi tới bệnh viện, liền đã dẫn Trần mù vào trong phòng cấp cứu.

Tôi đơn giản nói rõ tình hình với Trần mù, Trần mù bèn bảo các y tá giúp lão tìm một món đồ tới.

Mấy y tá đưa mắt nhìn nhau, nữ y tá trẻ thì trực tiếp đỏ luôn cả mặt, bởi vì thứ mà Trần mù cần là vải hành kinh, tốt nhất là loại dính máu tươi.

Tôi cũng hơi có chút ngại, có điều trong nháy mắt liền hiểu ra nguyên nhân.

Lúc Trần mù dạy tôi thủ đoạn của Thần bà bèn đã từng dạy tôi, vải hành kinh có tác dụng đuổi quỷ quái.

Hồi vừa quen biết Trần mù, lão cũng từng đưa cho tôi một mảnh vải hành kinh để đối phó với con nữ quỷ đeo bám tôi đó, quỷ quái sợ nhất là máu dính trên vải hành kinh, bởi vì sẽ tổn thương đến hồn.

Sau khi vải hành kinh được đưa đến xong, Trần mù đem nó ấn lên trên đỉnh đầu của gã đàn ông, sau đó bảo bác sĩ rút đao.

Tôi chuẩn bị sẵn sàng đứng bên cạnh bác sĩ, trong tay sớm đã nắm chặt Bút Địa Chi và gậy khóc tang.

Trong khoảnh khắc trảm quỷ đao được rút ra, Trần mù động tác nhanh gọn giật cái áo máu xuống, trong một loạt quá trình này, gã đàn ông đó không tiếp túc bị nhập vong nữa, thậm chí tôi đến phù cũng chẳng dùng tới.

Thủ đoạn của Quỷ bà quả nhiên lợi hại, kể cả cái áo máu này có cả trăm quỷ quái, vậy mà vẫn bị một mảnh vải hành kinh khắc chế.

Trong thời gian này, Trâu Vi Dân cũng đã tới phòng cấp cứu rồi, anh ta liên tục đứng bên cạnh nhìn, chưa từng mở miệng.

Tôi nhanh chóng thu áo máu và trảm quỷ đao lại, ra hiệu cho bác sĩ có thể cấp cứu bình thường rồi.

Bác sĩ lập tức giục chúng tôi mau rời khỏi phòng cấp cứu, bọn họ cần lập tức tiến hành phẫu thuật.

Rất nhanh, chúng tôi liền bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Sau khi ra ngoài, Trâu Vi Dân mới quệt quệt trán, nói một câu: “La tiên sinh thông cảm, ở trong phòng phẫu thuật lâu như vậy, đã là vi phạm quy định của bệnh viện rồi, vì để cứu người, phá lệ đã rất lâu rồi.”

Tôi lắc lắc đầu, biểu thị bản thân đương nhiên không để bụng.

Lúc này thần sắc của Trâu Vi Dân lại trở nên trịnh trọng hơn không ít, anh ta bảo với tôi, bên trên đã điều tất cả người có thể điều đi được, đang điều tra trên phạm vi toàn thành phố.

Trước mắt sơ bộ tập trung vào một địa chỉ, chiếc xe mà tôi chụp đỗ vào trong đó, đã sắp xếp đủ cảnh sát chìm liên tục giám sát chỗ đó rồi.

Chỗ đó nếu có bất cứ người, xe nào ra ngoài, đều sẽ bị sắp xếp theo dõi điều tra.

Ngoài ra, anh ta còn điều người tới địa chỉ mà tôi đưa cho anh ta.

Nghe đến đây, tim tôi hơi đập đánh thịch một phát.

Lời của Trâu Vi Dân còn chưa dứt, bảo với tôi anh ta chỉ là cho những người đó bắt đầu tuần tra giám sát vòng quanh ở một phạm vi nhất định bên ngoài Viên thị Âm dương trạch.

Không hề áp sát quá gần, sẽ đảm bảo an toàn ở một mức độ nhất định, mục đích chỉ là không cho người vào trong khu nhà.

Tôi hơi thở phào một tiếng, đồng thời biểu thị anh ta sắp xếp vô cùng kịp thời và ổn thỏa.

Trâu Vi Dân gượng cười một cái, lắc lắc đầu, trịnh trọng nói: “Chúng tôi phải diệt cỏ tận gốc, hy vọng cậu có thể dốc toàn lực trợ giúp chúng tôi, giảm thiểu thương vong ở mức độ lớn nhất.”

Ngừng lại một lát, Trâu Vi Dân tiếp tục nói, ảnh của gã đàn ông vừa nãy anh ta từng thấy rồi, là ảnh mà người nhà cung cấp lúc báo án nhân khẩu mất tích của thôn Kính Khẩu mấy hôm trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận