Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 934: ANH NÊN VUI MỪNG

Mặt Phùng Quân không biến sắc, quay người trực tiếp đi về phía người đàn bà kia.

Lúc này người đàn bà đó vẫn đang không ngừng giãy giụa, động tác của hai người nhà họ Phùng đang giữ lấy vai cô ta cũng không mạnh, dù sao cũng là bà bầu, bọn họ cũng cần chú ý cẩn thận.

Rất nhanh, Phùng Quân đã trực tiếp đi thẳng tới trước mặt người đàn bà đó, người đàn bà này đột nhiên không giãy giụa nữa.

Cô ta mím môi, hai mắt đỏ lên, rõ ràng có nước mắt đang vòng quanh trong tròng mắt, tiếp đấy cô ta đột nhiên chất vấn tôi: “La tiên sinh, một người đàn bà như tôi, không có nhiều ý đồ suy nghĩ như đàn ông, anh ấy đang yên ổn đưa canh cho chị chủ, không thể nào hại người được! Bát canh này có uống cũng không thể nào chết người! Nếu tôi mà không chết, thì cậu tính thế nào?!” Câu nói này của cô ta mạnh mẽ khí phách, đến một chút cảm giác yếu đuối sợ hãi cũng đều không có.

Kỳ thực ngay từ ban đầu, từ trên hành vi và tướng mặt tôi bèn đã có thể nhìn ra được, người đàn bà này không có vấn đề.

Cô ta nhất định không biết là lão Phúc đã làm gì.

Hơn nữa nhìn cô ta bận trong bận ngoài, cùng với thái độ hiện giờ, tình cảm giữa cô ta và lão Phúc tuyệt đối không tồi.

Cây ngay không sợ chết đứng, vậy nên cô ta mới đối thoại với tôi một cách chắc nịch quyết đoán như vậy.

Lúc này, đám ngư dân và lái thuyền hóng hớt ở xung quanh kia đều không nhịn được nữa, mặt lộ vẻ phẫn nộ, bắt đầu lại chen về phía người nhà họ Phùng, đồng thời trong miệng cũng đang chất vấn, hỏi tôi tại sao lại hoạnh họe làm khó vợ chồng lão Phúc đến như vậy? Lẽ nào đúng là hám lợi đến mức một chút tiền tài nhỏ cũng đều không bỏ qua sao?

Thần sắc tôi bình thản nhìn người đàn bà đó, trầm giọng nói: “Tôi nói chết không phải là chị sẽ chết, thứ canh này sẽ chết người, người chết không phải người thường.”

Mặt người đàn bà này đầy vẻ ngơ ngác, rõ ràng là không hiểu lời tôi nói.

Phùng Quân động tác ác liệt, ập tức liền đưa cái bát đến cạnh miệng người đàn bà.

Cô ta vô thức giơ hai tay lên, liền định đón lấy bát canh.

Lúc này, tôi tuy không để lộ phong thanh, nhưng tim cũng đã như treo cả lên.

Khóe mắt quét qua mặt của lão Phúc, đồng thời tôi cũng chuẩn bị sẵn, bảo Phùng Quân dừng hành vi ép người đàn bà này uống canh bất cứ lúc nào!

Lúc này lão Phúc tái cả khuôn mặt, trên trán từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rỉ ra, cơ thịt trên mặt cũng đang co rút vặn vẹo một cách mất tự nhiên, hai chân thì càng run lên cầm cập.

Có điều gã lại không làm như tôi dự đoán, hét lên một tiếng dừng tay.

Tôi không khỏi đầu mày nhíu lại, trong lòng than thở, đang chuẩn bị giơ tay, bảo Phùng Quân dừng lại...

Thế nhưng đúng vào lúc này, lão Phúc lại “Bịch!” một tiếng quỳ xuống đất.

Hai mắt gã trợn tròn, con ngươi vốn đã lồi kia, gần như đều lồi hẳn cả ra ngoài, nhưng gã vẫn cứ chỉ chòng chọc nhìn người đàn bà đó, không nói một lời!

“Phùng Quân, dừng tay.” Tôi hít sâu một hơi, lên tiếng gọi.

Vốn dĩ cái bát đựng canh đó đã ở trong tay người đàn bà, tay Phùng Quân tốc độ cực nhanh, giật một phát lấy nó, rồi lật tay vứt luôn xuống đất, “Bốp!” một tiếng vỡ vang lên, bát canh trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, nước canh vãi đầy dưới đất.

Người đàn bà kia rõ ràng bị động tác của Phùng Quân làm cho giật nảy một phát, lại định mở mồm lên tiếng, Phùng Quân trợn mắt nhìn cô ta một cái, cô ta lập tức liền không dám nói gì nữa.

“Tâm đủ ác, nhìn vợ anh uống thứ canh này, biết cô ta uống xong sẽ sẩy thai, mà anh vẫn có thể nhịn không nói nửa chữ.” Tôi hơi nheo mắt lại, đi về phía lão Phúc, lúc gần tới trước mặt gã, lão Phúc ngẩng đầu lên.

Lúc này gã sớm đã mặt cắt không còn giọt máu, trong ánh mắt nhìn tôi, cuối cùng cũng hiện lên vẻ khiếp sợ.

“Cậu... Chẳng qua là mới vừa xuất hiện... Cậu làm sao lại...”

Giọng lão Phúc run rẩy, trong giọng điệu càng toát lên vẻ không thể tin nổi.

Tôi không hề trả lời gã, mà nhắm nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Lúc lại lần nữa mở mắt ra, tôi vụt siết chặt nắm đấm, “Rầm” một đấm táng vào phía dưới xương gò má của gã!

Một tiếng động nặng nề vang lên, một đấm thẳng mặt!

Lão Phúc hét thảm một tiếng, cơ thể vụt khựng ra phía sau một phát, nếu không có hai người nhà họ Phùng kia ấn lấy gã, gã chắc chắn phải ngã ngửa ra sau rồi.

“Cú đấm này, là đánh hộ cho chú Văn Tam!”

Tôi lạnh lùng nhìn lão Phúc.

Mặt của lão Phúc lập tức sưng vều lên một cục, trong con ngươi lồi vốn đã lé của gã vằn lên tia máu, trong thần sắc thì toát ra vẻ bạc nhược và hoảng sợ.

Bị tôi đột ngột bóc trần bí mật của mình, gã lúc này sợ rằng khó mà chịu đựng được.

Chỉ có điều, giây tiếp theo, trong mắt lão Phúc lại xẹt qua một tia hung ác, trong hung ác còn có vẻ vô cùng chán ghét.

“Lưu Văn Tam, nó không xứng!” Gã gằn giọng nói!

Tôi lại giơ tay lên, lần này là một cái bạt tai, “Bốp!” một phát tát lên trên má phải của lão Phúc.

“Cái tát này, là tôi tát thay dì Thái, vào lúc anh gặp nạn, dì ấy đã cứu mạng của anh, anh bây giờ hại mẹ con dì ấy, anh nên mừng vì bây giờ người tới là tôi, nếu là chú Văn Tam, chú ấy một đao liền sẽ chém luôn cái đầu của anh!” Lão Phúc dường như nghĩ đến chuyện gì đó, cơ thể lại rùng mình một phát, có điều gã vẫn cứ mím môi, không dự định nói gì cả.

Trong lòng tôi kỳ thực phần nhiều là căm phẫn và tức giận, thậm chí còn muốn rút gậy khóc tang ở thắt lưng ra, phá tướng cốt của lão Phúc này, khiến gã phải trả giá bằng xương máu, bởi vì Hà Thái Nhi quá vô tội, kẻ này mượn sự tín nhiệm của bà ta, làm những chuyện quá thâm độc bỉ ổi, hơn nữa tôi biết, mục đích của gã quyết không chỉ vỏn vẹn chừng đó.

Nhưng tôi ngoài dạy dỗ gã một chút về thể xác ra, đúng thật không thể cứ thế đánh cho gã tàn phế, dù sao trong xã hội pháp trị, tôi cần tôn trọng pháp luật, giống như những gì Trần mù nói, chuyện của dương gian, thì phải giao cho dương sai xử lý.

Cố nén lửa giận và sát khí trong lòng xuống, tôi ngoảnh đầu nhìn sang Phùng Quân, định bảo hắn gọi điện thoại báo cảnh sát.

Tôi còn chưa mở miệng, Phùng Quân bèn đã lấy điện thoại ra.

Lúc trước ở trên xe tôi liền đã từng dặn dò Phùng Quân, hắn với tôi kết hợp cũng coi như ăn ý, gật gật đầu với tôi, rồi trực tiếp bấm gọi điện thoại luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận