Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1116: QUÀ CỦA TÔI

Tâm trí tôi đã triệt để bình ổn lại, bình thản ăn xong đồ ăn.

Liễu Hóa Dương đã cùng với đạo sĩ vừa nãy tới trong sân chờ đợi, lão thân mặc đạo bào, đầu đội mũ của đạo sĩ.

Lại theo Liễu Hóa Dương đi, hướng đi là một hướng khác, trước đây tôi còn chưa từng đi qua con đường này.

Đợi sau khi tới nơi xong, đập vào mắt bèn là một đàn tế cực lớn.

Đàn tế này ít nhất phải tới cả trăm mét, tám cạnh thành hình Bát quái, mỗi một vị trí đều có bậc thang có thể lên trên.

Nhìn thêm một cái, chỗ này được cái tương tự với đàn tế đó của Kim thần Thất sát.

Chỉ có điều, tương tự cũng chỉ là ở bề ngoài.

Tám cạnh Bát quái, phàm là xây dựng đàn tế, đều không thoát khỏi dạng đài Bát quái này, tộc Khương cũng không thể nào có liên hệ gì với chỗ đó.

Chính giữa đàn tế, dùng Thái cực Âm dương ngư tách đôi, phân Âm dương hai mặt, màu sắc của gạch lát nền hóa ra cũng có chia đen trắng.

Mặt bên màu đen, đang bày bàn án, bên trên có đồ cúng Tam sinh, còn có nến hương trái cây.

Một tấm cờ phướn dựng đứng ở sau bàn án, bên trên có một chữ “Khương”.

Mặt Dương màu trắng ở bên còn lại, thì đơn giản một tấm bồ đoàn, trước bồ đoàn có một chiếc đỉnh đồng, trong đỉnh đồng là ba cây hương, mỗi một cây hương này, đều cao trên hai mét!

Một phát tôi liền có thể nhìn ra được, mặt Âm là chỗ của Tiên sư tộc Khương, mặt Dương thì là vị trí kế nhiệm Đại trưởng lão của đạo sĩ nhà họ Liễu.

Điều này cũng có ngụ ý, Tiên sư của tộc Khương trước đây, đều là Phong thủy sư đơn thuần, cũng chính là Âm thuật tiên sinh.

Mà tộc Khương đem mặt Dương cho đạo sĩ, sợ rằng chính là lấy bầu chính khí trong lồng ngực của đạo sĩ làm ngụ ý, phò trợ chính nghĩa thì làm Dương, chứ không phải Dương toán trong Âm dương tiên sinh làm Dương!

Bên ngoài đàn tế có đất trống, sau khoảng trống rộng chừng hơn mười mét, bèn là khung khán đài được dựng lên.

Lúc này, trên khán đài đã ngồi kín người của tộc Khương!

Chỉ có một bộ phận nhỏ mới là vị trí của đạo sĩ nhà họ Liễu.

Có điều vị trí đó vừa vặn lại ở giữa, những vị trí nằm giữa này nhà họ Liễu không chiếm hết, khoảng chừng có một nửa vẫn là người tộc Khương ngồi, rất rõ ràng, những người đó là tầng lớp cấp cao của tộc Khương.

Tôi một phát bèn nhìn thấy Liễu Tam Nguyên ngồi ở tầng cao nhất của phần chính giữa khán đài, bên cạnh ông ta còn có hai vị trí.

Bên phải của Liễu Tam Nguyên, hóa ra đang ngồi Liễu Dục Chú! Bên trái thì còn trống.

Lại xuống dưới bèn là Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, đồng thời chỗ đó cũng có vị trí trống, rõ ràng là của Liễu Hóa Dương, lúc này Liễu Hóa Dương còn chưa tới.

Những vị trí còn lại, bèn là đạo sĩ có vai vế cao khác của nhà họ Liễu.

Tôi ban đầu còn thắc mắc, Liễu Dục Chú sắp kế nhiệm, ngồi ngang hàng với Liễu Tam Nguyên, thì coi như cũng miễn cưỡng hợp quy tắc.

Lẽ nào tộc Khương còn có người có cùng bậc vai vế với Liễu Tam Nguyên tồn tại sao?

Nhưng mãi cho đến khi Liễu Hóa Dương đưa tôi tới bên cạnh Liễu Tam Nguyên, Liễu Tam Nguyên cười nhẹ bảo tôi ngồi xuống, mí mắt tôi mới không đè nén được mà khẽ giật giật đôi phát.

Liễu Tam Nguyên đội một cái mũ, cái mũ này toàn thân màu đen, làm từ vải gấm, vị trí mặt trước có một đoạn vải xô, từ phía trước vành mũ rủ xuống, vừa vặn che mất chút ít mặt.

Vải xô rất mỏng, hoàn toàn không cách gì che khuất tầm nhìn.

Những đạo sĩ còn lại cũng đều đang đội mũ khác nhau, chỉ có Liễu Dục Chú đỉnh đầu trống trơn, chẳng đội gì cả.

Tôi ngồi xuống bên trái của Liễu Tam Nguyên xong, Liễu Hóa Dương mới rời đi.

Phía dưới có không ít đạo sĩ nhà họ Liễu ngoảnh đầu qua nhìn tôi, đương nhiên, bọn họ rất dè dặt, chỉ liếc nhìn một phát, rồi bèn vội vã quay đi.

Đồng thời, những người tộc Khương bên cạnh cũng đều như vậy.

Chung quy một kẻ ngoại lai như tôi, ngồi bên cạnh Liễu Tam Nguyên, cũng đều quá bắt mắt.

“Giờ lành còn cần đợi một chút, La Thập Lục, nghỉ ngơi thế nào rồi?” Giọng của Liễu Tam Nguyên, hôm nay cũng trở nên hùng hậu hơn không ít, dường như bởi sự trịnh trọng của ngày này, ông ta có sự cố ý, hơn nữa biểu hiện này của ông ta, liền giống như tất cả mọi chuyện hôm qua đều không hề phát sinh.

“Giống hệt bình thường, cũng coi như không tồi.” Tôi hiền hòa đáp lời.

Lúc này, tôi rõ ràng chú ý đến Liễu Dục Chú nhìn tôi một cái, còn hơi hơi gật gật đầu với tôi.

Động tác này rất tùy ý, chỉ có điều thân quen với gã rồi, tôi liền biết kỳ thực gã bình thường không có những thói quen này, e rằng là gã đang ra hiệu cho tôi về chuyện hôm qua đồng ý với Thẩm Kế kia.

Tôi cũng gật gật đầu với Liễu Dục Chú, có điều trong lòng tôi lại rất phức tạp, không nhìn thẳng mắt của Liễu Dục Chú.

“Ha ha, bình thường cậu ngủ chắc không mấy yên ổn, xem ra khu nhà hôm qua, sắp xếp không phải tốt lắm, về sau nên để cậu nghỉ ngơi trong Đạo quán.”

Liễu Tam Nguyên cười cười, ông ta đưa tay vỗ vỗ vai tôi, tiếp tục nói: “Giờ lành còn cần chờ đợi một lúc, yên tâm đừng nóng vội.”

Rất rõ ràng, Liễu Tam Nguyên vẫn đang lôi kéo tôi, cho dù là câu trả lời đó của tôi, cũng không thể khiến ông ta triệt để yên tâm.

Vị trí này, và còn cả những lời đó của ông ta, đều đang cho tôi địa vị.

Tôi nhìn được thấu những điểm này, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng Liễu Tam Nguyên, nói: “Đại lễ nhậm chức của Tiên sư, tôi không có gì hay có thể tặng cho Thẩm Kế cả, dù sao đồ dùng của Âm dương tiên sinh, cũng đều không thể tùy ý tặng cho người khác, sẽ có nhân quả liên quan.”

“Có điều Liễu đạo trưởng kế nhiệm Đại trưởng lão, tôi được cái có một thứ có thể tặng.”

“Ồ?” Liễu Tam Nguyên rõ ràng nổi hứng, ông ta gật gật đầu nói: “Không biết là quà gì?”

Tay phải tôi đặt lên trên rương đồng đeo trên vai trái, tay ấn rương đồng một cái, bèn bật ra cái ngăn đang đựng Kim toán bàn.

Ánh sáng nhẹ sớm mai chiếu lên trên Kim toán bàn, tỏa ra ánh vàng rực rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận