Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 365: NHẢY SÔNG

“Đừng có nói linh tinh, Vương Doãn lôi mày xuống nước, chắc chắn là cũng có chút vấn đề. Không chừng là nó có âm mưu gì đấy, mày từng đắc tội nó ở đâu?”

Tạ Minh trừng mắt nhìn gã người vớt xác còn trẻ kia một cái, tiếp tục nói: “Cái gì mà áo cưới đỏ với áo cưới hồng, bị điên rồi à! Về thuyền mình ngồi yên đi, cẩn thận chút nữa đừng có rơi xuống nước tiếp nữa!” Mấy người vớt xác còn lại dìu gã ta đi về.

Tạ Minh lại tiếp tục ra lệnh sắp đặt, thuyền vớt xác dàn hàng mà tiến, đi quay về hướng ngược lại.

Vốn dĩ chúng tôi ở phía đuôi, bây giờ liền thành trên đầu, hắn thì dựa vào kinh nghiệm để điều chỉnh phương hướng, cũng coi như đâu vào với đấy.

Chỉ có điều cảm giác sợ hãi trong lòng tôi vẫn không hề giảm bớt. Chuyện này không thể nào đơn giản như thế được, Vương Doãn chính là người vớt xác hôm qua nghe lệnh của Tạ Minh, xuống nước vớt cái xác nữ kia.

Hắn rơi xuống nước xong còn bị nhập, thậm chí còn mặc áo cưới đỏ đi hại người. Cái xác nữ đấy quả nhiên là hung dữ, ban ngày ban mặt mà cũng có bản lĩnh này được.

Đương nhiên, chuyện này cũng có quan hệ rất lớn với việc đây là ở dưới sông Huyền Hà.

Bầu trời càng lúc càng tối sầm, mây đen trên đầu nặng trình trịch, giống như tảng chì có thể rơi xuống bất cứ lúc nào vậy.

Ánh sáng cũng bắt đầu trở nên tối sầm lại, mây đen che trời xong liền chẳng còn ánh nắng, gió cũng đều toát ra luồng khí lạnh, giống như dao cứa lên trên mặt vậy.

Đi về được khoảng tầm hai mươi phút.

Do đi ngược dòng, dòng chảy trở nên rất xiết, không ngừng ào ạt tạt vào trong thuyền.

Chúng tôi còn phải dùng chậu múc nước hắt ra ngoài.

Lúc đến bên cạnh một hòn đảo, trên mặt Tạ Minh có vài nét vui mừng, khàn giọng nói: “Hòn đảo này tôi quen! Đường đi phía trước, tôi đã rõ rồi, ban nãy dòng chảy ngầm đưa chúng ta đi chệch hướng, qua đầm nước là dòng chảy ngầm ở bên kia!”

Vừa nói, Tạ Minh vừa ra hiệu điều chỉnh phương hướng.

Tôi mang máng còn nhớ hình bóng của hòn đảo này, dòng chảy chính của Huyền Hà chảy đến đây thì bị tách ra thành hai dòng.

Khi chúng tôi về lại con đường thủy chính xác xong, trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Đương nhiên, bây giờ cũng không thể tối hơn đêm tối thật sự được.

Nhưng cái kiểu tối tối mờ mờ ấy, càng toát ra luồng hơi lạnh không tả ra được.

Ùng uỳnh, phía chân trời một tiếng sấm kinh người vang lên!

Người vớt xác trên thuyền đều đã từng gặp qua sóng gió, nên cũng chẳng bị dọa sợ.

Chỉ có điều sau tiếng sấm này, dòng chảy dường như đều ngừng cả lại.

Bản thân thuyền đã vào được đường thủy chính xác, nên Tạ Minh liền hạ lệnh vẫn cứ dựa vào dòng chảy ngầm mà tiến tới.

Bây giờ dòng nước không chảy nữa, những chiếc thuyền này bèn đứng im không động đậy...

“Gặp quỷ rồi! Chèo! Chèo cũng phải chèo qua!” Thần sắc của Tạ Minh đã có chút trở nên hung tợn.

Lại qua mười mấy phút, thuyền vớt xác dàn hàng thuận theo đường rìa hòn đảo, chèo vào bên trong.

Lúc này dòng chảy chính của Huyền Hà, đã bị cắt thành rất nhiều nhánh, chúng tôi bèn ở một trong số nhánh dòng chảy đó.

Lưu Văn Tam lúc lại mò rượu ra nhấp một ngụm, thuốc trên miệng chưa từng tắt, đốm lửa đỏ lòm liên tục nhấp nháy.

Đột nhiên, một chiếc thuyền vớt xác phía bên phải rung lắc cực mạnh.

Do tất cả thuyền đều dựa vào móc sắt nối với nhau, chiếc thuyền đó rung một cái, liền khiến tất cả thuyền đều rung lắc không ngừng.

Bất chợt có người hét lên một tiếng: “Vương Doãn! Cái địt! Mày là cái quỷ gì vậy?” Ánh mắt của tôi lập tức liền nhìn sang phía chiếc thuyền đang rung lắc ở phía bên phải, vừa hay cũng là hướng âm thanh truyền lại.

Mấy người vớt xác bị dọa sợ đến mức không ngừng lùi sau.

Còn trên cái thuyền vớt xác ở phía bên phải kia, quả nhiên có một bóng người đang đứng...

Ánh đèn pin chiếu loạn xạ lên người hắn, bộ áo cưới liệm màu đỏ thẫm âm u khác thường, đang tí tách tí tách nhỏ nước.

Vương Doãn có một gương mặt trái xoan, hắn tuy là đàn ông, nhưng lúc này khuôn mặt trắng nhợt, cộng thêm với bộ quần áo này, lại có chút vẻ mềm mại của đàn bà.

Tôi cũng đã nhận ra, cái áo này, đúng thật là áo liệm trên người cái xác nữ tối qua!

Vương Doãn lững thững bước lên trước hai bước.

Tạ Minh thì lớn giọng chửi một câu: “Vương Doãn bị quỷ nhập rồi! Muốn hại người! Ném nó xuống nước!”

Giọng nói của hắn toát ra chút vẻ hung tợn, đồng thời tướng mặt của hắn cũng càng gần với người sắp chết hơn, biểu cảm cũng trở nên điên cuồng.

Những người vớt xác kia có người lùi sau, có người lên trước.

Mấy người lùi ra sau kia tôi cũng đã nhận ra, đều là mấy người tối qua cùng đồng hành đi dò đường.

Bọn họ sau khi lùi ra phía sau, lại cúi đầu nói gì đó với người khác.

Rất nhanh, đã có không ít người vớt xác trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt khiếp sợ, thậm chí còn có một số người ngoảnh đầu nhìn sang phía Tạ Minh bên này, trong mắt cũng ẩn hiện có vài phần hung hãn.

Còn về mấy người vớt xác tiến lên trước kia, thì lập tức làm theo mệnh lệnh của Tạ Minh, hoặc là rút mã tấu, hoặc là mò dây thừng, quây thẳng mà tấn công Vương Doãn!

Mười mấy người đấu với một mình Vương Doãn!

Hắn cũng đúng là hung hãn, đánh đấu với mười mấy người mà không rơi vào thế hạ phong, hoàn toàn như không biết đau là gì vậy, kể cả là mã tấu đâm vào cánh tay, đều không có bất cứ phản ứng gì!

Đồng thời hắn xuống tay cũng ác, mười mấy người vớt xác động thủ kia hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, cuối cùng sau khi không chế hắn xong, thì đã đều là máu me be bét lan tràn tới tận mấy chiếc thuyền vớt xác liền.

Mọi người ba chân bốn cẳng trói chặt Vương Doãn lại.

Tạ Minh lúc này mới mang bộ dạng thở phào nhẹ nhõm, bước đi lên phía trước.

Tôi vô thức muốn đi qua theo, thì Lưu Văn Tam lại ấn lấy vai tôi, nói: “Chuyện trên thuyền, mày không quản nổi, thằng Vương Doãn này quá bán là đã chết rồi, nếu không làm sao có thể dữ thế được, chúng ta ở yên quan sát.”

Tay của Lưu Văn Tam rất vững, thái độ cũng rất rõ ràng, tôi liền chỉ có thể chờ đợi.

Hơi có một chút khoảng cách xong, tôi liền chẳng nghe thấy Tạ Minh đang nói gì nữa.

Chung quy là mấy phút sau, mấy người vớt xác khống chế Vương Doãn kia, lại trực tiếp bẻ gãy tứ chi và cổ của hắn luôn, xong rồi vứt xuống dưới sông Huyền Hà!

Cảnh tượng này khiến tôi nhìn mà da đầu tê rần, bọn họ dù sao cũng là đồng bọn, làm sao có thể đối xử với Vương Doãn như vậy được?

Lưu Văn Tam hình như nhìn ra được tâm tư của tôi, nói một câu: “Đây là quy tắc, Vương Doãn bị trói, lại bị bẻ gãy tay chân, trừ phi nó có thể dữ hơn nữa, nếu không thì chẳng gây nổi chuyện gì nữa cả.”

“Nếu như không có việc ngoài ý muốn khác, chúng ta có thể vào trong, tên Tạ Minh này cũng quyết đoán.” Lão tiếp tục nói.

Tôi im lặng một lát rồi nói: “Làm sao có thể không có việc ngoài ý muốn khác được, cái xác nữ kia kể cả là bị bẻ gãy tay chân với cổ rồi, cô ta cũng tác quái thành thế này được, sẽ không kết thúc một cách đơn giản như vậy đâu...”

Quả nhiên, tôi vừa mới dứt lời.

Thì đột nhiên lại có người hét thất thanh lên.

Tiếng ùm ùm ùm không ngừng vang lên, thuyền vớt xác ở một phía khác lại có người rơi xuống nước.

Lần này rơi xuống nước, liền chẳng còn ai dám xuống vớt nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người sống sờ sờ chết đuối dưới dòng nước Huyền Hà.

Thử hỏi ai mà không sợ cho được?

Đều là người vớt xác giỏi bơi lội, xuống nước không lên được, bản thân đã nói lên vấn đề rồi.

Bản thân thuyền đều buộc xích sắt, xích sắt đột ngột cũng một phát đứt rời, mấy chiếc thuyền vớt xác đó cũng chìm luôn.

Liên lụy khiến thuyền của chúng tôi cũng rung lắc kịch liệt lên, xích sắt đã có dấu hiệu tuột ra!

Đang lúc mọi người không ngừng hoảng loạn, Lưu Văn Tam hơi nheo mắt lại.

Lão đột nhiên hô to một câu: “Tạ Minh, lúc trước tao đã nói với mày! Chuyện này còn chưa xong, lúc mày đem cái âm thai hóa ngọc kia về, Thập Lục đã nói với mày là, sẽ có chuyện!”

“Tao cũng đã nói quy tắc của sư tổ với mày, chúng ta không lên bờ nổi, hoặc là có chuyện giải quyết không nổi, thì ai gây ra phiền phức, thằng đó nhảy sông Huyền Hà!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận