Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 107: CHÓ ĐUỔI QUỶ



Vào đúng lúc này, Mã Bảo Trung lại quay người đi luôn, bước nhanh về phía đằng cuối thôn.

Trông gã cao cao gầy gầy, vậy mà tốc độ nhanh đến ly kì, bước đi như gió!

Lúc tôi chạy ra đến gốc cây hòe già, Mã Bảo Trung đã ra đến chỗ đường thôn, rồi mất hút sau bức tường bao của một nhà dân...

“Anh Thập Lục... anh... làm sao thế?”

Tất cả những việc này chỉ diễn ra trong vòng nửa phút, Cố Nhược Lâm ngẩn người nhìn tôi, vô cùng ngơ ngác.

Sắc mặt tôi vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vào vị trí mà Mã Bảo Trung biến mất, khàn giọng nói một câu: “Nó là tên ăn mày chó chết.”

“Xuất hiện là chuẩn không có việc tốt lành gì hết!”

“Nó nói gì với em vậy?”

Tôi cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng vẫn không giấu được vẻ bất an trên mặt, hỏi Cố Nhược Lâm.

Biểu cảm của Cố Nhược Lâm cũng không tự nhiên, lí nhí nói: “Hắn ta hỏi em tên gì, tại sao lại đi cùng với anh.”

“Em trả lời hắn, hắn liền bảo với em mấy câu, sau đó anh quay đầu lại bảo em cẩn thận, rồi hắn chạy mất...”

Mí mắt tôi giật điên cuồng, tim đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Mấy câu nói như thế nào?” Cố Nhược Lâm vừa nghĩ ngợi, vừa nói nhỏ: “Chó đuổi quỷ, mèo trộm xương, đàn bà chết đòi nợ. Có đứa lẽ ra chết từ lâu rồi, sống trên đời cũng chỉ là giãy giụa, âm sanh tử giữ bao nhiêu thứ không nên giữ như thế, thì không giữ nổi đâu.”

Nói xong, mặt Cố Nhược Lâm càng trắng bệch hơn.

Cô ta cắn môi, bất an nói: “Anh Thập Lục, ban nãy lúc hắn ta nói âm sanh tử, cứ nhìn anh mãi, em từng nghe mấy người già trong gia tộc nói, âm sanh tử, là đứa trẻ do người chết sinh ra đúng không?”

Tôi hoàn toàn không ngờ rằng, Mã Bảo Trung lại nói những lời này với Cố Nhược Lâm! Tuy bản thân tôi không kiêng kỵ gì, Lưu Văn Tam với Trần mù cũng hay nói tôi là âm sanh tử, nhưng rất rõ ràng, lúc Cố Nhược Lâm hỏi tôi, thần sắc cô ta đã bắt đầu bất an rồi.

Do dự một lúc, tôi trả lời: “Nó đúng là đang nói tôi, đợi về đến nhà, tôi sẽ giải thích cho em biết chuyện là như thế nào.”

Cố Nhược Lâm nghe vậy mới rụt rè gật đầu, nói một câu vâng.

Rồi cô ta lại ngơ ngác nói: “Thế chó đuổi quỷ, mèo trộm xương, đàn bà chết đòi nợ, thì là ý gì?”

Tôi cũng nhíu chặt mày lại.

Lần đầu tiên Mã Bảo Trung tìm tôi, nói với tôi là gà đi lùi, chuột quỳ lạy, quỷ chuyển quan, những chuyện này đều ứng nghiệm rất nhanh, đều là nghĩa mà từ ngữ biểu đạt, duy chỉ có chuyện cuối cùng quỷ chuyển quan là chỉ trong quan tài của lão Liễu không có xác chết.

Vậy những câu nói hiện giờ... Lý giải theo mặt ngữ nghĩa, thì là chó sẽ đuổi theo quỷ? Mèo sẽ ăn trộm xương cốt? Và còn một người đàn bà chết đến đòi nợ?

Chó đuổi quỷ gì, mèo trộm xương gì, đàn bà chết lại muốn đòi thứ nợ gì?

Cái cuối cùng gã ngầm chỉ tôi, sẽ không giữ được bao nhiêu món đồ trên người như thế!

Lần trước gã nói nhiều như thế, cũng chỉ là để nói Lưu Văn Tam sắp chết rồi, kết quả là không có chuyện đó.

Tôi thấy không sợ quá như trước nữa, lời của gã ăn mày chó chết này không phải sẽ linh nghiệm trăm phần trăm, vẫn cứ phải nhanh về nhà, rồi cùng Lưu Văn Tam bàn bạc đối sách đã.

Cứ bị tên ăn mày chó chết này đeo bám, hoàn toàn không phải là chuyện hay ho gì!

Nghĩ đến đây, tôi bảo Cố Nhược Lâm đừng có hoảng, chúng tôi lập tức quay về nhà, tôi sẽ kể chuyện của tôi và Mã Bảo Trung cho cô ta nghe, còn phải bàn bạc đối sách với Lưu Văn Tam nữa.

Tiếp đấy tôi lại hướng về phía nhà của Lý Nhị Căn vẫy vẫy tay, bảo Lý Nhị Căn đừng sợ đừng nhát, nhanh lại đây giúp đỡ.

Lý Nhị Căn nghe vậy mới rụt rè chạy lại.

Tôi chỉ lên trên cây hòe già, bảo Lý Nhị Căn trèo lên giúp tôi lấy đồ xuống.

Lúc này gan hắn mới to lên, thoăn thoắt trèo lên cây.

Mấy phút sau, Lý Nhị Căn đem một cái vali to xuống.

Tôi mở vali ra, bên trong đầy ắp toàn là tiền, có cả tiền đỏ, lẫn tiền xanh.

Cái vali này, ít cũng phải tầm năm sáu mươi vạn.

Trong vali, không ngờ cũng có bốn con cá vàng to.

Nhịp tim của tôi đập nhanh lên nhiều, nhưng nghĩ lại, lão Liễu đi với Lưu Văn Tam bao nhiêu năm như thế, tôi cũng chỉ mới đi có mấy hôm, đã kiếm được cả trăm vạn, chỗ tiền này của lão cũng chẳng được coi là nhiều...

Mắt Lý Nhị Căn trợn suýt lồi ra khỏi tròng, ngẩn ra nhìn chỗ tiền trong vali.

Tôi lật tay đóng vali lại, nói với Lý Nhị Căn một câu: “Đây là tiền của lão Liễu, phải đem đi đưa cho vợ và con trai lão, anh nhận nuôi con gái của Liễu Chí, chú Văn Tam cũng chẳng bạc đãi gì anh, đừng tham quá.”

Lý Nhị Căn mới sợ hãi gật gật đầu, hắn nói như thật: “Món tiền này hại chết bao nhiêu người ấy, không tốt không tốt. Lão Liễu cũng không cho người khác động vào đâu.”

Tiếp đấy hắn lại ngơ ngác, lẩm bẩm nói: “Lão Liễu chẳng phải không kết hôn sao? Thế lão kiếm đâu ra vợ với con thế?”

Tôi lắc lắc đầu, nói chuyện này tôi cũng chỉ mới biết được vài hôm, bảo Lý Nhị Căn đừng hỏi nhiều, cũng đừng quản lắm, chăm sóc đứa bé cho tử tế là được.

Lý Nhị Căn nghe vậy mới quay về nhà hắn.

Còn tôi cũng dẫn Cố Nhược Lâm, đi về phía cổng thôn.

Lúc này tôi đã rất cẩn thận rồi, chỉ sợ Mã Bảo Trung đột ngột nhảy ra đánh úp cho tôi một quả gì đó.

Dù gì lần trước, nửa đêm gã xuất hiện trong sân nhà Lưu Văn Tam, suýt nữa thì lấy mạng của tôi!

Đi vào trong thôn, trên đường cũng chẳng có mấy ánh đèn.

Cố Nhược Lâm lấy điện thoại mở chế độ đèn pin ra soi đường.

Ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, tôi ngẩng đầu lên ngắm nghía.

Chẳng biết từ lúc nào, trên trời đã xuất hiện mây đen, vừa hay che khuất mặt trăng.

Mới đi chưa được mấy bước, tôi đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân sột soạt, nhẹ nhàng khe khẽ, giống như có người đi theo sau vậy.

Tôi giật mình, lập tức cảm giác lông tóc toàn thân đều dựng ngược cả lên.

Tên ăn mày chó chết này đúng là vẫn không chịu bỏ cuộc!

Tôi vụt quay đầu lại, kết quả, đứng sau lưng tôi và Cố Nhược Lâm, không phải là Mã Bảo Trung.

Mà là một con chó vàng to lớn chẳng biết của nhà nào nuôi, nó trợn tròn con mắt, gần như sắp lồi hẳn ra ngoài.

Da mép không ngừng rung lên, hở hẳn hàm răng kinh khiếp ra, cái răng chó bẩn thỉu, cũng khiến trong lòng tôi có hơi sợ.

Cố Nhược Lâm cũng quay người, cô ta cũng giật cả mình, bất an nói: “Anh Thập Lục, nó không cắn người đấy chứ...”

“Cứ... cứ kệ nó là được... chắc là không cắn người đâu.”

Thực tình, nói câu này trong lòng tôi cũng chẳng tự tin chút nào.

Loại chó nuôi thả trong thôn, đều là để trông nhà trông cửa, gặp người quen thì không sao, thậm chí còn chạy rông khắp trong thôn.

Nhưng mà gặp người lạ, hoặc là có người đi vào trong sân nhà nó, thì cứ như là chọc vào tổ ong vò vẽ vậy.

Tôi vừa mới dứt lời.

Đầu bên kia đường thôn, bất chợt vọng lại thứ âm thanh ồn ào, xen lẫn mấy tiếng chó sủa.

Cái âm thanh đó rõ ràng rất gấp gáp, còn con chó vàng đứng trước mặt chúng tôi, cũng đột nhiên vụt nhảy chồm lên trước.

Nó chẳng kêu chẳng sủa gì cả!

Thế nhưng loại chó không sủa, chính là loại dữ nhất!

Cố Nhược Lâm sợ hét lên một tiếng, tôi đã có sự chuẩn bị sẵn, cầm cái vali đập trúng đầu nó!

Con chó vàng kêu một tiếng thảm thiết, lùi lại mấy mét.

Tôi gào một câu chạy, rồi cùng với Cố Nhược Lâm chạy thục mạng về phía trước!

Sau lưng, tiếng chó sủa vô cùng hung dữ, tiếng chân chạy hỗn loạn giống như có thể đuổi kịp chúng tôi bất cứ lúc nào vậy.

Cố Nhược Lâm dù gì cũng là con gái, làm sao chạy nhanh hơn tôi được.

Thấy bọn tôi sắp bị chó đuổi kịp, lúc này vẫn còn cách nhà Lưu Văn Tam một đoạn đường nữa.

Người tôi lạnh hết quá nửa.

Đột nhiên phản ứng lại, đây chính là chó đuổi quỷ mà!

..................

Giải thích từ dịch giả: “Tiền đỏ” chỉ tờ 100 nhân dân tệ ( vào tầm 350-360k VND ), “Tiền xanh” chỉ tờ 50 nhân dân tệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận