Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1101: SÂN KHẤU KHÔNG CÓ KỊCH

Thời gian mấy ngày sau đó, tôi liên tục ở trong viện chữa trị, bác sĩ tạm thời không cho tôi xuống giường.

Ngoài việc điều dưỡng cơ thể, ăn ngủ đúng giờ, những lúc khác bèn tám chuyện, xem phim với Từ Thi Vũ.

Từ Thi Vũ sẽ kể với tôi những tin thời sự và chuyện phiếm mà tôi không có thời gian tìm hiểu.

Mỗi sáng sớm sau khi tỉnh giấc, mỗi buổi đêm trước khi ngủ, đều sẽ chụp chung với tôi một bức hình.

Thậm chí cô ta còn qua khu bếp của nhà họ Phùng, đích thân vào bếp hầm canh, mang tới bệnh viện.

Thời gian này Phùng Quân và Phùng Bảo có tới một lần, nhìn thấy tôi và Từ Thi Vũ đang dùng điện thoại xem phim.

Chưa đầy một giờ đồng hồ, hai người bọn họ liền lôi tới một cái tivi ít nhất rộng bằng nửa mặt tường, treo lên trên thường.

Phùng Quân còn nghiêm túc bảo với tôi, hắn không tiêu tiền của nhà họ Phùng, mà là dùng số vàng lần trước, hơn nữa hắn kể với tôi, số vàng này hắn và Phùng Bảo chia đôi rồi. Vốn dĩ bọn hắn đã thân như ruột thịt, hơn nữa nếu không có Phùng Bảo, hắn sợ là cũng không có cơ hội lại được tiếp tục làm việc dưới trướng tôi, vậy nên hắn cảm thấy số tiền này nên chia như thế.

Cách làm này của Phùng Quân vượt ngoài dự liệu của tôi, nhưng cũng khiến tôi rất hài lòng, hơn nữa tôi còn chú ý đến, tướng mặt của Phùng Quân lại tốt lên không ít.

Món tiền từ trên trời rơi xuống này, mạng của một mình hắn muốn giữ được không mấy dễ dàng, nhưng cộng thêm Phùng Bảo, hai người thì thừa đủ rồi!

Đồng thời tôi cũng chỉ bảo cho hai người Phùng Bảo và Phùng Quân mấy câu, nên làm những việc gì để giữ tài, và cả cần bày thứ gì ở trong nhà.

Hai người nghe hết xong, mới như bắt được vàng rời đi.

Thời gian nhoáng cái đã qua, tôi ở trong bệnh viện nghỉ dưỡng đã bảy ngày.

Tôi thậm chí đều chẳng cảm nhận được thời gian trôi, đến cả cơ thể đã hòm hòm có thể xuống giường rồi... Tôi đều có chút cảm giác cố ý, không nói với bác sĩ...

Lúc ban ngày của ngày thứ bảy, Từ Thi Vũ còn vui vẻ xem phim với tôi, ăn cơm xong, cô ta liền nói phải về trong Cục một chuyến, có chút chuyện cần cô ta đi làm.

Lại tiếp đó... Từ Thi Vũ bèn mãi không quay về.

Từ giữa trưa đợi mãi tới tận trời tối... Tôi ban đầu vẫn còn trấn tĩnh, sau đó thì lại có chút thót tim.

Giây phút đầu, tôi suýt chút nữa cho rằng cảm giác thót tim này là điềm báo nguy hiểm, chỉ có điều giây tiếp theo, tôi liền hiểu ra nguyên nhân Từ Thi Vũ không tới...

Tôi vốn nằm trên giường, cũng đã ngồi dậy.

Ngồi được một lúc xong, tôi đứng dậy xuống giường, đến bên cạnh cửa sổ.

Ngẩn ngơ nhìn ánh trăng tướng sao trên bầu trời đêm.

Nhìn hồi lâu hồi lâu, đột nhiên bên tai truyền lại tiếng gõ cửa khe khẽ, và còn cả tiếng nói của y tá.

“La tiên sinh, Từ tiểu thư gọi điện tới thông báo với chúng tôi, nói anh cần xuất viện rồi? Chúng tôi đã làm xong thủ tục, đem tới cho anh rồi, giờ kiểm tra cơ thể lần cuối cho anh.”

Tôi nhắm nhắm mắt, hạ giọng nói một câu vào đi.

Quay đầu lại, tôi mới nhìn thấy bước vào không chỉ có y tá, mà còn có một bác sĩ chủ trị.

Bọn họ giúp tôi kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể một lượt, cũng tháo bỏ đầu kim truyền trên cánh tay.

Cuối cùng mới yên tâm từ phòng bệnh rời đi.

Tôi mở tủ ở bên cạnh đầu giường ra, Đường phục lặng lẽ nằm bên trong, còn có một cái rương đồng được chế tác tinh xảo, cái rương không lớn, có điều bên trên có một số ngăn kéo có khóa rất tinh vi.

Cái rương này được Thương Tượng đem tới trong bảy ngày này, tất cả mọi thứ của tôi đều để ở bên trong.

Dây đeo của cái rương đều là xích đồng bện với thừng gân bò, đúng là vừa bền vừa chắc, thế này phải nhẹ nhàng hơn quá nhiều so với việc tôi đem tất cả đồ nghề cất vào trong Đường phục.

Một ngăn ở trong rương, là dành riêng cho Kim toán bàn. Những ngăn còn lại thì dùng để các món khác, tôi chỉ cần khẽ dùng lực ở vị trí kéo khóa, ngăn kéo liền bật ra ngoài. Hơn nữa bên rìa cái rương, còn có đường rãnh, vừa vặn dùng để lắp gậy khóc tang và trảm quỷ đao vào!

Thương Tượng còn chuẩn bị thêm cho tôi một thanh đao mới, cùng với gậy khóc tang, được lắp ở ngoài rìa của cái rương.

Lúc này Định la bàn không nằm trong tay tôi, nó được dùng để phối hợp với Xa luân ảnh tôn táng phù, trấn cái xác đen đó lại.

Trong tay tôi hiện giờ là chiếc la bàn lấy từ Kim thần Thất sát ra.

Thay Đường phục lên, tôi cảm giác cả người đều nhẹ nhõm hơn không ít, cái rương đeo chéo ở thắt lưng, nhưng lại cảm nhận sự nặng nề trên bả vai.

Đây lại không phải chỉ là trọng lượng của rương đồng...

Từ phòng bệnh rời đi, đến dưới sảnh bệnh viện.

Tôi không hề thông báo cho nhà họ Phùng, sau khi ra khỏi viện xong, ngắm bầu trời đêm, nhìn nhìn sắc trăng tướng sao, tôi hơi nghĩ ngợi chút, bèn quyết định xong điểm đi hiện giờ.

Đang chuẩn bị tới lề đường chỗ cổng bệnh viện bắt xe, vừa đi đến cổng, liền nghe thấy bên đường có một người gọi tôi La tiên sinh.

Tiếng gọi này rất quen thuộc, ngẩng đầu nhìn một cái, chẳng phải chính là Trâu Vi Dân sao?!

Trâu Vi Dân vội vàng sải bước, đi lại phía tôi, sau khi đến gần, còn bắt tay với tôi, cười ha hả nói: “La tiên sinh, Thi Vũ nói cậu xuất viện rồi, cô ấy nhắn cậu là đi gặp cấp trên báo cáo, cấp trên sắp xếp tôi tới viện một chuyến, nói là xem cậu có cần gì, thì giúp cậu giải quyết một chút.”

Tôi ngẩn ra một phát, có điều cũng hiểu ra, trong cục kỳ thực chẳng có chuyện gì tìm Từ Thi Vũ.

Chỉ là tôi ngay từ đầu liền đã nghĩ rõ nguyên do, bèn không cần thiết phải nghĩ nhiều nữa, ngược lại là La Lâm, ông ta đích thực đối nhân xử thế rất tốt, tôi rất có cảm tình với ông ta.

Có Trâu Vi Dân ở đây, bèn không cần thiết bắt xe nữa.

Tôi nói với Trâu Vi Dân là muốn qua Viên thị Âm dương trạch.

Lần trước xử lý chuyện ở Viên thị Âm dương trạch, có bảo Trâu Vi Dân sắp xếp người ở gần, anh ta biết vị trí.

Hơn nữa anh ta cũng không mở miệng hỏi nhiều, trực tiếp liền lái xe đưa tôi qua.

Tới chỗ Trung tâm sinh hoạt người già ở đầu phố, tôi liền trực tiếp bảo anh ta dừng lại luôn, đừng theo tôi vào trong.

Đưa mắt tiễn anh ta rời đi xong, tôi mới men theo con phố đi vào trong.

Chẳng mấy chốc, tôi bèn tới ngoài cổng chính của Viên thị Âm dương trạch.

Lúc này màn đêm thăm thẳm, bầu trời đầy sao lấp lánh, dưới ánh trăng và ánh sao chiếu rọi, Viên thị Âm dương trạch lại âm u lạnh lẽo, cổng khu nhà đang được để mở, liền giống như hung hồn ác quỷ có thể nuốt trọn tính mạng người ta bất cứ lúc nào...

Tôi hít sâu một hơi, nhấc chân sải bước qua cổng, đi vào bên trong khu nhà trạch.

Đi qua hành lang thấp bé chật hẹp đó, bèn đến trong đại viện của Âm dương trạch.

Lúc bắt đầu vào trong, tầm nhìn hơi gặp trở ngại, cứ cảm giác nhìn không rõ ràng.

Vào đếm trong sân, mí mắt tôi mới không khống chế được mà giật điên cuồng.

Trong sân đang ngồi rất nhiều người già, những người già này đều đang ngẩn ngơ ngẩng đầu, vẫn cứ đang nhìn lên sân khấu ở phía bên kia.

Tôi ngoảnh đầu nhìn qua, trên sân khấu, là mấy cái hình nhân giấy rách nát, khóe mắt nhìn đến gian chính...

Trên chiếc ghế thái sư đang đặt ở cửa, cũng có bóng đen...

Hà Trĩ và Lý Âm Dương, mỗi tối đều thế này, xem vở kịch hình nhân căn bản đã không biểu diễn nổi nữa sao?

[Tác giả có lời muốn nói]

Ngày mai, Liễu Dục Chú gặp mặt mọi người! Chương mới hôm nay kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận