Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 483: BẨM SINH LƯƠNG THIỆN

Tôi lập tức liền ngẩn người.

Ngoài ngạc nhiên ra, thì là không ngừng cười khổ.

Tôi bảo tại sao mẹ tôi lại không đi theo bên cạnh tôi, đến mức tôi quay đầu mũi giày vào trong giường mẹ tôi cũng chẳng tới.

Hóa ra là mẹ đi theo Từ Thi Vũ rồi.

Tuy Từ Thi Vũ không kể chi tiết quá trình, nhưng tôi có thể đoán ra được, việc bắt Vương Kim Cúc tuyệt đối không nhẹ nhàng.

Lý Đức Hiền không thể nào không phòng bị, không bảo vệ Vương Kim Cúc, mẹ tôi đã phải ra tay, thì có thể tưởng tượng được sự nguy hiểm trong đó.

Tôi gật gật đầu, cũng chẳng nói thêm gì khác nữa.

Sau khi vào viện xong, tôi đưa Lưu Văn Tam tới phòng cấp cứu.

Từ Thi Vũ thì qua bên phòng phẫu thuật, Cố Thiên Lương vẫn đang cấp cứu.

Ý của cô ta là, lời của Vương Kim Cúc chưa chắc đã có thể hoàn toàn tin tưởng, thỏ khôn đào ba ổ, lo trước tính sau, cũng phải lấy được thông tin xác đáng từ miệng Cố Thiên Lương thì việc này mới có thể không còn sai sót.

Cuối cùng bác sĩ của phòng khám cấp cứu chẩn đoán, cẳng chân của Lưu Văn Tam bị nứt xương, những chỗ khác cũng có không ít vết thương, cần đi khâu.

Bọn họ cũng tiến hành một ca tiểu phẫu để xử lý thương tích cho Lưu Văn Tam.

Cho dù Lưu Văn Tam trong ngoài đều rất thô kệch, nhưng cũng chẳng chống được sự mệt mỏi, sau khi được đưa về phòng bệnh, thì đã ngủ thiếp đi rồi.

Tôi đích thực cũng buồn ngủ không chịu được, liền nằm lên giường bệnh bên cạnh ngủ.

Ngủ một giấc tỉnh lại xong, bên ngoài trời đã sáng rõ, ánh nắng chói chang chiếu lên trên mặt tôi nóng rát khác thường.

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, bên tai còn nghe thấy có tiếng người nhỏ giọng tranh cãi.

Trong không khí còn có thể ngửi thấy mùi khói thuốc.

Trong phòng bệnh, lẽ ra không nên có mùi khói thuốc...

Nghiêng đầu nhìn qua, quả đúng là Lưu Văn Tam đang dựa vào đầu giường hút thuốc, cái đầu trọc lóc của lão cũng đã được dán bông băng.

Cạnh giường lão có một cô y tá đã sắp tức phát khóc rồi, cô ta liên tục dậm chân, nói nhỏ: “Anh là bệnh nhân, chỗ này còn là phòng bệnh, đúng là không được hút thuốc, không những không tốt đối với việc hồi phục cơ thể của anh, mà viện sẽ còn trừ điểm thi đua của chúng tôi nữa...”

Lưu Văn Tam chau mày, nói một câu: “Cô đừng vào có phải là xong chuyện rồi không? Không cho người ta hút thuốc không cho người ta uống rượu, có còn cho người ta sống không thế?”

Tôi bật cười, cũng lật người từ trên giường xuống. Ra hiệu bảo y tá ra ngoài.

Tôi vốn cũng muốn khuyên Lưu Văn Tam bớt hút vài điếu, nhưng nghĩ lại, Lưu Văn Tam cẩu thả cả đời, làm việc tùy hứng.

Thế này mà không cho lão hút thuốc uống rượu thật, thì chẳng khác gì với việc lấy mất nửa cái mạng của lão cả, vậy nên cũng chẳng mở miệng thêm nữa.

“Chú Văn Tam, thương tích của chú vẫn ổn chứ? Có cần gọi bác sĩ qua không?” Lưu Văn Tam xua xua tay: “Tý vết thương nhỏ này đáng gì, còn chưa bằng lần trước oánh với đám khỉ nước kia nữa, chẳng qua ngã có phát thôi mà.” Ngừng một chút, lão lại nghi hoặc nói: “Mày định ra ngoài?”

Tôi gật đầu, nói đi kiếm chút đồ ăn sáng, Lưu Văn Tam chẹp miệng một cái, cười hề hề bảo tôi giúp lão kiếm mấy chai Nhị Oa Đầu.

Đúng vào lúc này, lại có tiếng gõ cửa phòng bệnh.

“Mời vào.” Tôi gọi một tiếng.

Nhưng người bước vào không phải là y tá, mà là Từ Thi Vũ.

Sau lưng cô ta còn có một người đàn ông tuổi tác không lớn, khoảng tầm gần ba mươi tuổi đi theo, vẻ mặt người đàn ông này vô cùng rầu rĩ.

Tôi ngạc nhiên, người này là ai, là người bên Cục công an?

Từ Thi Vũ bước lên trước, trong tay cô ta còn xách theo cơm hộp.

“Thập Lục, anh với chú Văn Tam ăn chút đồ đã.” Từ Thi Vũ khẽ nói.

“Vị này là...” Tôi nghi hoặc nhìn sang người đàn ông kia, đồng thời tôi cũng đón lấy hộp cơm, đưa cho Lưu Văn Tam một hộp.

Lão nhíu mày, nhưng cũng chẳng nói gì, mở hộp cơm ra bắt đầu ăn.

Tôi liền biết, Lưu Văn Tam muốn uống rượu, Từ Thi Vũ đem cơm, lại đưa người tới, thì tôi chẳng cách nào ra khỏi viện nữa.

Từ Thi Vũ khẽ thở dài một tiếng, ngoảnh đầu nhìn một cái.

Cô ta không mở miệng, người đàn ông kia ngược lại bước lên phía trước, gã trước tiên cúi gập người lạy tôi một lạy, thành khẩn nói một câu cảm ơn, rồi mới bảo gã tên là Lâm Hữu Thanh.

Tôi càng không hiểu, bởi vì tôi không hề quen biết gã, trên cơ bản cũng không quen biết người nào họ Lâm.

Chỉ có điều Từ Thi Vũ đưa gã đến tìm tôi thì chắc chắn là có chuyện.

Bình ổn lại tư duy một chút, tôi hỏi gã tìm tôi có chuyện gì? Cảm ơn tôi làm gì?

Gã mím mím môi, tròng mắt lại đỏ lên, sau đó mới nói rằng, gã cám ơn tôi vì tôi đã cứu mạng con trai gã.

Mấy hôm trước, lúc vợ gã bị người ta bắt cóc là đã sắp lâm bồn rồi, cuối cùng nhận được thông báo của Công an, vợ gã đã bị hại, có điều đứa bé thì sống sót.

Gã biết được từ miệng của công an và y tá bệnh viện, là tôi đỡ đẻ cho vợ gã, nên mới cứu được con trai gã.

Đồng thời gã cũng hỏi thăm về tôi, biết được tôi là Âm dương tiên sinh thời gian trước từng cứu rất nhiều người bên bờ sông Dương.

Hai ngày hôm nay gã liên tục muốn tìm gặp tôi, nhưng không tìm được cửa.

Vừa hay sáng nay gặp Từ Thi Vũ Từ cảnh quan, hôm đó gã từng thấy tôi đi cùng với cô ta, vậy nên lập tức xin cô ta giúp sắp xếp gặp mặt.

Tôi lúc này mới hiểu ra, gã Lâm Hữu Thanh này, là bố đẻ của đứa bé sơ sinh đó.

Bố đẻ của âm sanh tử!

“Lâm tiên sinh, chuyện này, anh không được cảm ơn tôi, tôi cũng không xứng với câu cảm ơn này.” Tôi khẽ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu.

Người đàn bà đó vì tôi mà chết, nếu không phải tại tôi, Lý Đức Hiền cũng sẽ không bắt người hại người.

Lâm Hữu Thanh lắc mạnh đầu, gã nói: “Cậu cứu mạng sống con trai tôi, đừng nói cảm ơn, tôi quỳ xuống dập đầu cũng xứng đáng, La tiên sinh, tôi muốn tìm cậu, cũng là muốn nhờ cậu một chuyện.”

Giọng điệu của gã càng trở nên cầu khẩn.

Tôi giật mình, hỏi gã chuyện gì?

Đồng thời, tôi cũng đã có một số suy đoán rồi.

Bởi vì lần đó Trần mù đã từng nói với tôi luôn, chuyện tôi làm là đúng, nhưng cũng có chỗ không đúng.

Tổn thọ để bảo vệ được một mạng sống, nhưng lại khiến trên đời có thêm một âm sanh tử.

Năm đó tôi có thể sống sót được, đích thực đã tốn tâm huyết của không ít người, ông nội tôi cũng đã phải bỏ cả mạng.

Âm sanh tử cả đời này đều vô cùng trắc trở, muốn cho nó sống được trên đời, thì cần trả giá để bảo vệ.

Nếu như không ai có thể bảo vệ được, thì chẳng cần có người đến hại, bản thân vận số đen đủi cũng đủ để lấy mạng nó.

Hơn nữa tôi còn nhìn ra được vị trí cung Âm chí chỗ bọng mắt của Lâm Hữu Thanh đang đen đi.

Cung Âm chí cũng là cung con cái, xẹp lép là không con không cái, đen đi bèn là sức khỏe của con cái có vấn đề, vận thế không tốt.

Quả nhiên, giây tiếp theo Lâm Hữu Thanh liền mở miệng nói: “Con trai tôi hai ngày hôm nay, nhìn trông vẫn yên ổn bình thường, nhưng nó không chịu nhắm mắt, không chịu ngủ, cậu bảo, đây chỉ là một đứa bé vừa mới ra đời, còn phải nằm trong lồng ấp, mà nó không ngủ thì sao được? Lại còn liên tục phát sốt không hạ...”

“Bệnh viện chẳng còn cách gì nữa, tôi liền nghĩ đến tìm cậu giúp đỡ...”

“Được.” Tôi cũng chẳng do dự gì hết, gật đầu đồng ý luôn, nói đi xem xem.

Lúc này Lưu Văn Tam lại mở miệng nói: “Thập Lục, đừng quên chuyện vừa dặn mày ban nãy.”

“Đúng rồi, số đứa bé này cũng khổ phết. Mày bẩm sinh lương thiện, nó với mày lại có mệnh cách tương tự nhau, chú Văn Tam thấy đây cũng coi như là duyên phận.”

“Âm sanh tử dạy âm sanh tử, cũng không tồi.”

“Mười năm tuổi thọ đấy của mày, mất cho đồ đệ của mày thì cũng không thiệt, đúng không?” Lưu Văn Tam và mấy miếng cơm, rồi lại châm một điếu thuốc.

Trong lúc rít nhả khói thuốc, lại còn cười hề hề lên.

Tôi thì ngược lại ngẩn người ra.

Thu đồ đệ?



[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay hết rồi, cảm kích <Thâm Lam xa xôi> lại thưởng một Chứng nhận đại thần nữa, cảm tạ Chứng nhận đại thần của Ninh Tĩnh Chí Viễn!

Cảm kích các loại hồng bao và phù của chư vị đạo hữu, ngày mai chiến tiếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận